Danh sách chương

“Dây đâu? Dây đâu?”

 

Giọng nói trong trẻo dễ nghe, khiến ta nhớ tới chim khách hót trên mái hiên lúc sáng sớm. 

 

Nếu chỉ xét về giọng nói, nàng là một nữ tử khá đáng yêu, ít nhất, khi nàng nói chuyện, không làm ta chán ghét.

 

Lúc bái đường, nàng như con ruồi mất đầu, không biết phương hướng, lần đầu tiên ta buồn cười, nhưng cố nhịn, kéo cánh tay nàng dẫn nàng bái thiên địa.

 

Phụ mẫu ta đã mất, mời vài vị có quyền thế đến chứng hôn, cổ tay nàng rất mảnh, đến mức khi nhận hồng bao, tay cũng run rẩy, đương nhiên, cũng có thể vì nàng chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

 

Nàng khá thú vị, nhưng không đủ để ta động phòng hoa chúc đêm ấy với nàng.

 

Nàng đơn độc nơi khuê phòng, một đêm trôi qua, sẽ có phản ứng gì nhỉ? 

 

Khóc như hoa lê dưới mưa? Hoặc u sầu không vui? Hay đến trước mặt ta gây náo loạn?

 

Không có.

 

Ngày hôm sau, nàng bưng một ấm trà nóng đến.

 

Ta vẫn nhớ, Ninh Vãn từ cửa thò đầu vào, đôi mắt linh động, kiều diễm diễm lệ, đuôi mắt có một giọt lệ, khiến người ta thương xót. 

 

Da nàng trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi đỏ răng trắng, cười lên như trăng rằm. 

 

Nhìn xuống dưới, cũng không thấy gì.

 

Nàng mặc một bộ váy màu tối, rộng thùng thình, gió thổi qua, váy dán sát vào người, lờ mờ thấy được thân hình uyển chuyển.

 

Ta không đoán được ý định của nàng, nàng bưng ấm trà nhỏ bước vào, hành lễ không quá quy củ trước mặt ta, rót một chén trà, đẩy về phía ta.

 

“Phu quân dùng trà.”

 

Ta không ngờ có ngày, lại có một nữ tử, vui vẻ, ngọt ngào gọi ta là “phu quân”.

 

Nàng vui vì điều gì? Đêm tân hôn ta không đến tìm nàng, nàng rất vui sao?

 

Nàng như hiến bảo vật, nói một đống, kể rõ những lợi ích của việc nạp thiếp, ta cười mà như không cười nhìn nàng, rõ ràng thấy tính toán trong lòng nữ nhân này.

 

Nàng có thể buồn bã, có thể trách móc, duy chỉ không thể vui.

 

Vì vui, tức là nàng có mục đích.

 

Ta còn nhớ rõ ly trà ấy ấm áp vừa phải, hơi đắng, nhưng sau khi nhấm nháp kỹ lưỡng, vị ngọt nhẹ lan tỏa nơi gốc lưỡi. 

 

Ta đồng ý với nàng.

 

Rồi mắt nàng sáng lên, như trăng rằm mùa thu, rực rỡ và chói lóa.

 

Ta tưởng nàng sẽ hài lòng, Trần Ngọc ta, suốt đời chưa từng nghĩ sẽ nạp bốn thiếp, gia phong trong sạch của tổ tiên bị phá hủy trong tay ta.

 

Đôi khi ta thầm nghĩ, nếu mọi chuyện kết thúc, ta nhất định sẽ bắt nàng lại, trừng phạt thật nghiêm khắc. 

 

Nàng quá ồn ào, chỉ lo làm thế nào để ta sinh con, lúc rảnh rỗi thì cùng các thiếp khác vui đùa, tiếng cười của nàng từ viện của nàng, vang đến tai ta.

 

Đôi khi ta nghe đến xuất thần, thuộc hạ gọi cũng không nghe thấy.

 

Dần dần, ta bắt đầu quen nghe tiếng nàng để làm việc. 

 

Thỉnh thoảng nàng ốm, như con chim cút trốn trong phòng không ra, ta liền tâm thần không yên.

 

Nhưng ta nhớ thân phận nàng, biết nàng có mục đích khác.

 

Ta đã động lòng từ lúc nào? Không nhớ rõ lắm.

 

Có lẽ là lần đầu nàng dẫn các thiếp đi đánh nhau với nhà hàng xóm và thua trận.

 

Hôm đó ta về phủ, nàng mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù, từ ngõ nhỏ trở về, bên kia là tiếng chế giễu và mắng chửi của Trương phu nhân. 

 

Đại ý là nói Ninh Vãn là người không được sủng ái, bị bắt nạt mà không ai che chở.

 

Ta lập tức dừng bước, không nhịn được hỏi.

 

“Ai bắt nạt nàng?”

 

Ninh Vãn lau nước mắt.

 

“Không, ta đánh bọn họ gục hết rồi, không ai bắt nạt được ta.”

 

Thường ngày nàng nói chuyện luôn hăng hái, chỉ riêng lần này, nàng cúi đầu, cổ trắng như tuyết mảnh mai yếu ớt, trên đó còn có vết xước, rõ ràng nàng đã bị bắt nạt.

 

Ta đột nhiên nghĩ tới con mèo nhỏ tròn xoe, yếu đuối, dễ rơi nước mắt.

 

Nàng quay đầu đi, tưởng che giấu rất tốt, nhưng thực ra ta đã thấy hết.

 

Sau này, ta hạ triều, gặp Trương đại nhân, không kìm được cơn giận, lên tiếng đe dọa, cho hắn biết Phượng Ninh Vãn ở trong phủ ta một ngày, thì nàng là phu nhân của ta, khi hai nữ nhân đánh nhau, hắn đừng xen vào.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, ta và nàng thành thân được một năm rồi.

 

Nàng vẫn không ngừng nghĩ cách giúp các tiểu thiếp cầu sủng ái. 

 

Thật là ngốc.

 

Ta dùng chút thủ đoạn, đe dọa đám phụ nữ kia không được tiết lộ chuyện ban đêm, nàng lại tưởng ta không được, cầu cứu đến Hồi Xuân Đường, Âu Dương nói chuyện này với ta, ta cười giận.

 

Ta nhìn đống bạc nặng trĩu trong tay, nghĩ rằng Phượng Ninh Vãn một năm qua, thật đã tiết kiệm được không ít tiền, cuối cùng lại sẵn lòng tiêu tiền vì ta? 

 

Hừ, thật cảm động.

 

Khi nàng lại thúc giục ta nạp thiếp, ta đột nhiên cảm thấy có gì đó nghẹn ở ngực, không còn như trước nữa.

 

Ta phá lệ thuận nước đẩy thuyền, mang Bạch Liên về để chặn miệng nàng. 

 

Chết tiệt, nàng xúc động đến rơi nước mắt, không phải con nàng, nàng kích động cái gì chứ? Đầu óc Phượng Ninh Vãn có vấn đề à.

(Chương sau sẽ bị khóa bằng pha lê. Để được đọc, các nàng nhớ chia sẻ 3 lần 1 ngày để được 30 pha lê nhé các nàng ơi, 1 lần chia sẻ được 10 pha lê, 3 lần chia sẻ được 30 pha lê đấy :3)

Hết Chương 18.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page