Khi có thời gian rảnh, Trần Ngọc liền đứng cách ta vài bước, sét đánh cũng không nhúc nhích, chỉ để mắt theo dõi ta, tóm lại, không cho phép ta rời khỏi tầm mắt hắn.
Điều duy nhất hắn cho phép, là để mấy tỷ muội ngày xưa vào phủ tán gẫu.
Nhưng, chúng ta tụ lại với nhau, cũng chẳng nói chuyện gì đứng đắn, nhất là hai người đã lấy chồng, truyền dạy ta các bí quyết phòng the.
Ta rất tiếp thu, áp dụng vào Trần Ngọc.
Đêm đó, ta như con rắn dài, treo lên người Trần Ngọc, nũng nịu nói những lời ngọt ngào với hắn, còn đọc cho hắn nghe nhiều bài thơ tình, Trần Ngọc nghe xong mặt đen như đáy nồi.
Sau đó hắn lột bỏ lớp da rắn của ta, còn nói gì mà sau ba tháng ổn định thai kỳ, thì ngày tàn của ta sẽ đến.
Về sau, ta không dám nghe họ xúi giục nữa.
Họ có âm mưu, họ tính kế ta, chỉ cần thấy ngày hôm sau Khương di nương cười không ngừng nhìn vào dấu vết trên cổ ta, là ta biết rồi.
Mười tháng sau, phủ ta chào đón thêm người mới.
Ta có chút thương cảm cho Trần Ngọc.
Hắn là người lãnh đạm, không thích náo nhiệt, phủ của mình lại như nồi lẩu, tiếng khóc của trẻ con vang dội.
Đúng vậy, ta sinh một đôi long phượng.
Hai đứa trẻ khí thế ngút trời, khóc rất to.
Trần Ngọc không nói không nuôi, ngược lại còn chăm sóc chúng rất tốt.
Mọi người đều nói, Trần Ngọc đời này xui xẻo, lấy phải người vợ hay cằn nhằn, sinh hai đứa con gây ồn ào.
Nhưng chuyện nhà người ta, người khác làm sao biết được?
Ước nguyện lớn nhất của Phượng Ninh Vãn trong đời, là sinh nhiều con hơn phu nhân nhà bên cạnh.
Trước đây ta và nàng ta ném đá qua tường, cãi nhau suốt.
Ban đầu hai nhà không tốt lắm, sau này hai người nam nhân đã quen, gặp nhau đều rất khách sáo.
Lúc gặp mặt, hai nam nhân hiểu ý gật đầu, chỉ cần giữ chặt hai người vợ giống như gà chọi, đưa về nhà mình.
Trong lòng hai nam nhân vẫn rất thích ủng hộ vợ mình, hai nhà thi đua, sinh con đẻ cái, sau đó Phượng Ninh Vãn và Trần Ngọc cãi nhau, cuộc thi mới đổi sang hình thức khác.
So sánh việc học của con cái.
Trần Ngọc, vị thừa tướng tài năng xuất chúng, cả đời theo đuổi một chân lý, thuận theo tự nhiên, nhưng không chịu nổi Phượng Ninh Vãn lải nhải, liền hàng ngày dạy dỗ con trai, tự mình giám sát, để Phượng Ninh Vãn có dịp vênh váo trước mặt phu nhân nhà bên.
Mọi người đều nói Trần tướng luôn ghét nương tử mình.
Dù sao một người như tảng đá, một người như thuốc súng, làm sao sống chung? Nhưng Trần tướng lại thích kiểu của nương tử mình.
Không cần dịu dàng, mà thích tính cách nhiệt tình của nàng.
Miệng thì chê bai, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Thực ra mọi người không biết, Trần Ngọc cưng chiều Phượng Ninh Vãn lắm.
Chỉ là hắn không chịu nổi nàng làm nũng, hắn tìm mọi cách, tống khứ những nữ nhân linh tinh ra khỏi phủ, nhưng lại không chịu nổi sức hấp dẫn của thê tử, thỉnh thoảng lại tụ tập, chia sẻ bí quyết quản tướng công.
Vì vậy Phượng Ninh Vãn ngày càng chạy xa trên con đường giả vờ thông minh và giả ngốc, chín con trâu cũng không kéo lại được.
Bằng hữu đều chế nhạo Trần Ngọc, cái gì mà không gần nữ sắc, chính nhân quân tử, thực ra là bị thu hút bởi thân hình kiều diễm và tính cách phóng khoáng của nương tử.
Thế gian, người có thể kết hợp hai đặc điểm thiếu suy nghĩ và gợi cảm với nhau rất hiếm, lấy về nhà thật thú vị.
Trần Ngọc không nói, người khác cũng không dám hỏi.
Chỉ có hắn biết, lấy được vợ, là phát tài lớn.
Ba nghìn lượng vàng chi vào Trường Phong Lâu, không hề uổng phí.
Ta cùng Ninh Vãn kết duyên khởi nguồn từ một sự tình bất ngờ.
Hôm đó ta vào cung bẩm báo, tại góc khuất gặp một người, đó là Phất Âm.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc.
Xưa nay ta luôn tránh xa nữ nhân, ngại vì bệ hạ đứng từ xa trông thấy, chỉ lạnh nhạt đôi câu, rồi xoay người rời đi.
Sau này, bệ hạ ban hôn cho ta, là con gái của Thứ sử Thông Châu.
Trực giác ta luôn nhạy bén, việc này không thể không liên quan đến Phất Âm.
Thuộc hạ từng hỏi ta có cần phái người điều tra không, ta nghĩ một chút, nói không cần, trong lòng đã có tính toán, chờ qua cửa rồi, tìm cái cớ đuổi đi là được.
Ngày đại hôn, một nữ tử thướt tha yếu đuối được bà mối đỡ từ kiệu xuống, nàng đội khăn voan đỏ, không nhìn rõ dung mạo.
Bà mối cẩn thận từng chút một, sợ nàng vấp ngã.
Nữ tử yếu đuối như thế này kinh thành không hiếm, ta lòng không gợn sóng nắm lấy dải lụa đỏ, chuẩn bị xoay người dẫn nàng vào cửa, nàng đột nhiên lảo đảo, kéo tuột dây lưng của ta trước mặt tất cả khách khứa, làm lỏng ra.
Hừ.
Chiêu trò lạt mềm buộc chặt ta đã thấy nhiều rồi.
Một tay nàng ấn trên đầu, cố gắng giữ khăn voan sắp rơi, tay kia mò mẫm trên người ta, vội vàng hỏi.
You cannot copy content of this page
Bình luận