Nghe xong ta chỉ cười ngớ ngẩn, không ngờ có một ngày, Phượng Ninh Vãn ta cũng có giá ngàn vàng.
Bà mối quăng ta vào nước ấm, các bà vú túm tụm chăm sóc ta, miệng còn lẩm bẩm “Giàu có đừng quên nhau”… những lời như thế.
Cuối cùng, họ mặc cho ta bộ váy mỏng manh.
Họ đúng là hiểu biết, eo thon mà ta tự hào, được quấn chặt bằng lụa đỏ, chỗ cần hở thì không che thêm.
Ta đói quá, mềm nhũn nằm trên giường.
Họ định đỡ ta dậy, bị bà mối đuổi ra ngoài.
“Đỡ cái gì mà đỡ! Thật sự nghĩ người ta bỏ một ngàn lượng vàng để nhìn cô ta ăn sao?”
Chờ trái chờ phải, không thấy ai đến, ta chìm vào giấc ngủ, nghĩ rằng mình sẽ chết đói.
Dường như ta nghe thấy tiếng cửa mở ra, cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Khoảnh khắc tiếp theo, có người đổ một thìa canh nóng vào miệng ta.
Ta há miệng, liếm môi theo bản năng.
Tiếp theo là thìa thứ hai, thứ ba, từng ngụm từng ngụm, ta như kẻ lữ hành tham lam, đến cuối cùng, ta cắn lấy ngón tay của người đó không buông, thòm thèm liếm thêm.
“Ninh Vãn, nàng không thể ăn nữa.”
Ta lơ mơ mở mắt, dường như nghe thấy giọng Trần Ngọc.
Hắn nắm cằm ta, bắt ta há miệng.
“Nghe lời, ngày mai ăn tiếp.”
Ta rên lên một tiếng, đầu nghiêng vào mép giường, “…”
Hắn thở dài, đẩy ta vào trong giường, rồi tự mình nằm bên ngoài, đắp chăn, ôm ta.
“Nàng không đói, chỉ là vì đã đói quá lâu…”
Ta dụi dụi vào lòng hắn, bật khóc.
“Ta đói quá.”
“Vậy nàng cắn ta đi…”
Ta nhắm mắt, mơ hồ không biết phải cắn ai.
Khoảnh khắc tiếp theo, môi ta chạm vào một mảnh lạnh lẽo và mềm mại, có người nhẹ nhàng mơn trớn môi ta, chặn hơi thở của ta.
Cuối cùng, ta không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào.
Chỉ là một giấc tỉnh dậy, ta đã phát tài.
Bà mối cười tít mắt hỏi ta.
“Khách quý đêm qua thế nào?”
Ta lắc đầu.
“Không nhớ.”
Bà mối trách.
“Phượng Nương của chúng ta còn xấu hổ nữa kìa.”
Ta cắn một miếng đùi gà, mãn nguyện.
“Tối nay, ta có thể ra phố dạo không?”
Bà mối mặt đen lại.
“Không được.”
“Tại sao? Ta có tiền rồi.”
Bà mối nói.
“Vị khách quý kia đặt ngươi ba đêm liên tiếp, mỗi đêm một ngàn lượng vàng, ta bị điên à? Mà để ngươi ra phố?”
Ta ngẩn ra, đùi gà rơi vào canh, bắn tung tóe lên mặt ta.
“Ta… ta đáng giá như vậy!”
Bà mối cười tươi như hoa.
“Cô bé ngoan, đừng làm mẹ thất vọng.”
Đêm thứ hai, vẫn là trang phục như cũ.
Ta trợn to mắt, ngồi trong phòng chờ hắn.
Tiếng trống bên ngoài vừa vang lên, cửa bị đẩy mở.
Trần Ngọc bước vào.
Ta ngẩn ra một giây, rồi vội kéo chăn, quấn quanh người.
“Ta… ta… ta không…”
“Ngươi không cái gì?”
Trần Ngọc như về nhà, đi thẳng đến giường ta ngồi xuống.
Ta hối hận.
“Ta muốn về nhà… tiếp khách thực sự không phải ý muốn của ta.”
“Tại sao nàng phải giải thích?”
Trần Ngọc nhìn ta.
Phải rồi, tại sao ta phải giải thích, hắn để ta nửa tháng, ta không cãi nhau với hắn đã là may mắn lắm rồi, ta buông tay, đẩy hắn.
“Ngươi đi đi! Ta phải tiếp khách rồi!”
Trần Ngọc mặt đanh lại.
“Nàng muốn tiếp ai?”
“Khách quý của ta! Người vì ta mà tiêu tiền như nước! Vì ta mà mê mẩn! Vì ta mà không ăn không ngủ!”
Trần Ngọc nheo mắt, cười lạnh.
“Vì nàng mà tiêu tiền như nước?”
“Vì nàng mà mê mẩn?”
“Vì nàng mà không ăn không ngủ à?”
“Đúng vậy.”
Ta đắc ý.
Trần Ngọc thản nhiên nói.
“Ta không nhớ mình từng nói như vậy.”
Phòng yên lặng.
Ta nhận ra ý nghĩa trong lời của Trần Ngọc.
“Ngươi đặt ta?”
“Trừ ta ra, ai còn muốn nửa đêm không ngủ đến đút cho nàng ăn?”
Ta tức giận, đột nhiên đứng lên, bước lên giường, nhìn xuống hắn.
“Ngươi đã làm gì rồi?”
Trần Ngọc chuyển ánh mắt khỏi ta, giọng lạnh lùng.
“Cha nuôi nàng gặp rắc rối, không cứu được hắn, nàng cũng phải chịu khổ.”
“Ta không phải con gái ruột của hắn! Chỉ là một danh phận mà thôi…”
“Một danh phận?”
Trần Ngọc nheo mắt, ánh mắt sắc bén.
“Nàng biết danh phận này có ý nghĩa gì không? Nữ nhi của Thích sử Thông Châu – Phượng Ninh Vãn, cũng là thê tử kết tóc của ta Trần Ngọc. Vì vậy, đời này, ta không thể để danh phận này bị ô uế.”
Chúng ta làm Ẩn Vệ, không cha không mẹ, ra ngoài sống, là người vô danh.
Tim ta đột nhiên bỏ lỡ một nhịp.
Trần Ngọc đứng ngược sáng, đưa tay ra, mệt mỏi nói.
“Nhanh xuống đi! Nhảy nhót như vậy làm gì!”
Ta ngớ ngẩn đưa tay ra, bước xuống giường, Trần Ngọc dùng chăn lớn quấn ta lại, mắng.
“Không ra thể thống gì.”
Món ăn tối nay vẫn rất phong phú, Trần Ngọc liên tục gắp đồ ăn vào bát ta.
Đến khi không ăn nổi nữa, ta kéo chăn ra, nóng đến đổ mồ hôi.
Trần Ngọc nổi gân xanh trên trán, lại đắp chăn lên cho ta.
“Quay lại nằm đi.”
Ta nói, “Không được, ta hát cho ngươi nghe.”
Trần Ngọc nhíu mày.
“Đừng.”
Ta nhớ hắn chơi đàn rất giỏi, bám lấy hắn.
“Ngươi chơi đàn! Ta hát cho ngươi nghe.”
“Tay ta mỏi, không chơi được.”
“Trần Ngọc, đừng tìm cớ. Một ngàn lượng, ta phải hoàn lại.”
You cannot copy content of this page
Bình luận