Tuế Tuế Thời Thời

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Chợt nhận ra, người mà ta vẫn nghĩ là kẻ trẻ con, phóng túng vô lo, chẳng biết từ khi nào đã dần trưởng thành, âm thầm gánh lấy trách nhiệm của một trượng phu.

 

Nghĩ tới chuyện tiệm vải mà hắn nói, trong đầu ta lóe lên ý tưởng.

 

“Phu quân, chi bằng chúng ta mở một tiệm y phục thêu, không chỉ bán vải, mà còn có thể thuê các cô nương thêu thành quần áo bán, hoặc làm đồ theo yêu cầu riêng.”

 

Như vậy, có lẽ còn có thể tạo thêm cơ hội việc làm cho nữ tử.

 

Thời gian này ta phát hiện, triều đại này đối với nữ nhân cũng coi như khoan dung đôi phần.

 

Song, cơ hội vào học đường đọc sách, bước chân vào quan trường thi triển tài năng, được gia đình đặt kỳ vọng, chung quy vẫn là dành cho nam nhân.

 

Ta từng thấy mấy bé gái ngồi xổm ở quầy hàng ven đường, tuổi còn nhỏ mà đã khéo léo chào mời khách khứa, làm ăn mua bán.

 

Nhưng các nàng vẫn có thể bị đánh chửi bất cứ lúc nào.

 

Ta không đủ sức thay đổi cả một triều đại.

 

Chỉ có thể tận lực để nữ nhân cũng có một nghề nuôi sống bản thân.

 

12.

 

Những ngày sau đó, chúng ta bận rộn chuyện mở tiệm.

 

Phải chọn vị trí, chọn vật liệu, nhập hàng, thuê chưởng quỹ tiểu nhị, khó nhất là phải tìm được thợ thêu tay nghề tinh xảo.

 

Một hồi bận bịu, thật chẳng dễ dàng gì.

 

Mỗi ngày xong việc, ta cùng Tạ Thời vừa tản bộ vừa về nhà.

 

Phố xá náo nhiệt muôn phần, các quầy hàng bày biện đủ loại đồ vật.

 

Chúng ta nhân lúc rảnh rỗi tính tới tiệm điểm tâm nổi danh trong thành mua bánh lê giòn ăn.

 

Điểm tâm ở đây mới lạ ngon miệng, các tiểu thư phu nhân đều thích.

 

Khi chúng ta đến nơi, cửa tiệm đã xếp thành một hàng dài.

 

Chúng ta theo đuôi xếp hàng, vừa thong thả chuyện trò, vừa từ từ tiến lên, cũng khá thú vị.

 

Bỗng nhiên, bên tai truyền tới tiếng nói quen quen.

 

“Ê, xem ra tiểu thiếu gia nhà họ Tạ thật sự ngoan rồi, chịu khó theo nương tử xếp hàng mua điểm tâm.”

 

“Hồi trước ai chẳng cá cược rằng nếu tiểu thiếu gia Tạ gia chịu thu mình sau khi thành thân, sẽ bao cả bọn lên tửu lâu ăn bữa lớn.”

 

“Nương tử hắn rốt cuộc dạy dỗ thế nào mà khiến nam nhân ngoan ngoãn như vậy.”

 

Tiếng các đại nương cười nói theo bước chân họ xa dần.

 

Ta nổi lên tâm tư trêu chọc, cười đùa: “Phu quân à, sao dạo này chàng chẳng ra ngoài chơi nữa vậy?”

 

Khóe môi Tạ Thời cong lên, ghé sát bên tai ta, giọng nói lười biếng mà dụ hoặc: “Còn chẳng phải do nương tử mỗi đêm đều ăn sạch ta, khiến ta chẳng còn sức ra ngoài.”

 

“……”

 

Mặt ta đỏ bừng, từ má lan sang tận vành tai, cắn răng nói: “Câm miệng lại!”

 

13.

 

Dựa vào nền tảng của Tạ gia, chẳng bao lâu sau, cửa tiệm cũng sửa sang đâu vào đấy.

 

Tiệm chia làm ba tầng, tầng một bày bán vải vóc cùng y phục may sẵn.

 

Tầng hai dành cho các cô nương thêu thùa, tầng ba chuyên phục vụ may đo cao cấp.

 

Sau khi khai trương, Tạ phụ Tạ mẫu để ủng hộ chúng ta, mỗi ngày đều thay đổi y phục mới đi dự yến tiệc khắp nơi, nhờ vậy mà việc buôn bán ngày càng phát đạt.

 

Dân thường thích chọn mua y phục tầng một, còn các phu nhân tiểu thư thì thích đặt may riêng.

 

Ta ngồi trên lầu, vui vẻ đếm ngân lượng.

 

Tạ Thời bật cười: “Bạc có gì hay mà nương tử nhìn mãi vậy?”

 

Ta vừa định đáp, chợt nhớ tới thân phận kẻ chỉ còn mỗi tiền của hắn, liền chớp chớp mắt với hắn: “Chàng không hiểu nổi niềm vui của ta đâu.”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page