Tạ Thời đúng là dễ giận, suốt bữa cơm không biết dưới bàn bóp tay ta bao lâu.
Phụ mẫu Tạ gia đều tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn cứ như chẳng thấy ai khác, khiến ta cũng lúng túng theo.
Vừa ăn xong, ta liền kéo hắn về phòng.
Khóa chặt cửa.
Ta quay người chống nạnh nhìn hắn: “Đó là đại ca của chàng, chúng ta chỉ nói chuyện về chàng, ghen cái gì chứ?!”
Tạ Thời ngẩng đầu bướng bỉnh không đáp.
Qua hồi lâu, mới ấm ức nói: “Nhưng ta nhìn không thoải mái.”
“Vậy lần này chàng cần bao lâu mới quên?”
“……Không biết.”
Ta liền đè hắn xuống giường, cao cao tại thượng nhìn xuống: “Đã vậy, chúng ta làm chút chuyện, chàng bận bịu sẽ chẳng còn thời gian nghĩ nữa.”
Không cho hắn cơ hội nói, ta trực tiếp nhào tới.
Có lẽ vì nghẹn cả bụng bực, hôm nay Tạ Thời lần nào cũng đặc biệt mạnh bạo.
Tới khi xong, ta vừa mệt vừa buồn ngủ chẳng mở nổi mắt.
Nên cũng chẳng thấy khóe mắt Tạ Thời đỏ ửng, làn hơi nước lặng lẽ phủ đầy con ngươi, chẳng còn vẻ làm nũng thường ngày, chỉ cắn môi nhẫn nhịn.
10.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Thời đã khôi phục dáng vẻ bình thản.
Nhưng thoạt nhìn lại khác hẳn thường ngày, tựa như chỉ sau một đêm liền trầm ổn hơn nhiều.
Hắn hôn nhẹ trán ta, vừa mặc y phục vừa nói: “Nương tử, hôm nay ta có việc phải ra ngoài.”
“Ừm.”
Ta không biết hắn muốn làm gì, cũng chẳng hỏi nhiều, luôn cảm thấy như vậy giống như dò xét người khác.
Mấy ngày liên tiếp, Tạ Thời đi sớm về muộn.
Tuy ngoài mặt vẫn có dáng vẻ đắc ý nghênh ngang, nhưng khí chất thì trầm ổn thêm hẳn.
Trước kia hắn quen mỗi ngày bám lấy ta, đi đâu làm gì đều tự giác báo cáo.
Vậy mà chỉ mấy hôm, giữa hai chúng ta lại có phần xa cách.
Ngày thường chỉ còn đôi ba câu trò chuyện lúc dùng cơm hoặc khi về phòng.
Nhưng rõ ràng, trước kia bám lấy ta, hứa hẹn cùng nhau đi tiếp, chẳng phải chính là hắn sao…
Nghĩ tới đây, ta càng bực mình.
Trở lại phòng, ta liền ép hắn ngồi xuống ghế.
“Chàng thành thật nói xem, mấy ngày nay đi đâu?”
Ánh mắt Tạ Thời hơi né tránh, ấp a ấp úng nói: “Nương tử, qua vài hôm ta sẽ nói với nàng, được không?”
“Không được!” Ta hít sâu, tiếp tục nói: “Tạ Thời, phu thê cần thẳng thắn.”
“Ta không muốn mỗi lần chàng ra ngoài, ta lại phải đoán chàng làm gì.”
11.
“Nương tử, nàng đừng giận mà.”
Tạ Thời lập tức dịu giọng lại.
Hắn vòng tay ôm lấy eo ta, để ta ngồi lên đùi hắn, hơi cúi đầu vùi mặt bên vai ta khẽ cắn cắn.
“Ta… ta thú thật vậy.”
“Mấy ngày trước ta tìm đại ca, nói về chuyện muốn mở tiệm vải, cho nên mấy hôm nay bận rộn vì việc đó.”
Ta vẫn chưa hiểu: “Vậy vì sao chàng không nói với ta? Với lại… chẳng phải trước giờ chàng đều không hứng thú mấy việc này sao?”
Tạ Thời dừng lại nụ hôn đã trượt tới bờ vai ta, sắc mặt nghiêm túc: “Ta vốn định đợi khi mọi việc xong xuôi, tiệm vải chính thức khai trương rồi cho nàng một bất ngờ.”
“Nương tử à, trước kia ta chưa từng nghĩ tới việc gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, cứ nghĩ có đại ca ở đó, ta ăn no mặc ấm là đủ. Nhưng từ khi thành thân, ta dần dần cảm thấy, ta không muốn để người khác nói nàng gả cho một kẻ vô tích sự.”
“Ta cũng chẳng biết bản thân có thể làm đến mức nào, nhưng chí ít cũng là một việc đàng hoàng.”
Giọng hắn chân thành tha thiết.
Ánh mắt ta dừng trên hàng mi mỏi mệt của hắn.
You cannot copy content of this page
Bình luận