Tuế Tuế Thời Thời

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

6.

 

Ngày hôm sau, ta theo Tạ Thời ra ngoài.

 

Phía sau xe ngựa chất một ít lương thực cùng nhu yếu phẩm.

 

Xe ngựa đi ngang qua cổng thành, ta vén rèm xe nhìn thấy bên ngoài có người dựng lều phát cháo.

 

“Nương tử.”

 

Tạ Thời ghé sát lại, ngón tay khẽ nâng rèm xe, giới thiệu cùng ta: “Mỗi tuần nhà ta đều sai người tới đây phát cháo, tuy chẳng phải dư dả gì, nhưng cũng có thể no bụng.”

 

Lúc vừa mới xuyên tới đây, ta từng nghe nói Tạ gia hay làm việc thiện, song đây là lần đầu ta tận mắt nhìn thấy.

 

So với việc phát cháo, điều dân chúng nhắc nhiều hơn là Tạ gia tạo cơ hội cho bách tính có việc làm, tự mình mưu sinh.

 

Thế nên, dạy người câu cá còn hơn cho họ con cá. 

 

Ta thu người lại, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta định đi đâu?”

 

“Ở vùng ngoại thành có vài thôn nhỏ, sống đó đều là mấy bà lão đơn độc, người nhà đều chẳng còn ai, đi đứng lại bất tiện, cũng không thể ra ngoài nhận lương thực hay làm việc. Đám đồ chúng ta mang chính là đưa cho các bà ấy.”

 

Ta có chút tò mò nhìn hắn: “Trông như ngươi rất thân quen với bọn họ.”

 

Khóe môi Tạ Thời cong lên đầy đắc ý: “Tất nhiên rồi, mỗi tháng vật dụng đều do ta tự mình theo xe đưa tới.”

 

Trong lời nói tràn đầy tự khen.

 

Thành thân cũng có thời gian rồi, ta đại khái biết rõ tính tình hắn là như thế.

 

Ta đưa tay xoa xoa đầu hắn, thuận miệng phụ họa: “Ừm ừm, phu quân giỏi nhất rồi.”

 

Người vừa rồi còn ngạo nghễ đắc ý giờ phút này lập tức im bặt, chóp tai dần dần đỏ lên, qua một hồi lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: “Cũng bình thường thôi, dù sao trong nhà cũng chỉ có ta là rảnh rỗi.”

 

“Nương tử nếu thích, vậy sau này chúng ta cùng nhau tới đây. Được không?”

 

Vừa vặn xe ngựa dừng lại.

 

Tạ Thời chưa nghe được câu trả lời của ta, mím môi bước xuống xe.

 

Ngay giây kế tiếp, một bàn tay thon dài trắng trẻo chìa ra bên cạnh xe ngựa.

 

Tạ Thời rất dễ giận.

 

Một bên nắm chặt lấy tay ta không chịu buông, một bên mặt lại ngoảnh đi chỗ khác.

 

Ta nhìn thấy mà buồn cười, liền thuận tay nắm lấy tay hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.

 

Giọng nói mềm xuống: “Hết giận rồi sao?”

 

Tạ Thời không đáp, nhưng bước chân dần dần chậm lại, ngón tay khẽ xoay quanh đầu ngón tay ta, nghiêng đầu nhanh chóng cắn khẽ vào vành tai ta một cái.

 

“Nương tử, nàng mau cho ta câu trả lời đi.”

 

Lần này, ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc gật đầu.

 

7.

 

Tạ Thời đã tới thôn nhỏ này nhiều lần, đối với từng nhà từng người đều vô cùng quen thuộc.

 

Hắn mang đồ vật phát tới từng hộ dân.

 

Khi gõ cửa, miệng liền gọi một tiếng “Trương nãi nãi”, “Lý nãi nãi”, ngoan ngoãn ngọt ngào vô cùng.

 

Cuối cùng, không chịu nổi Lý nãi nãi khẩn khoản, chúng ta đành vào nhà ngồi.

 

Tạ Thời quen cửa quen nẻo vào bếp rót nước cho chúng ta, lại đem gạo thóc lương thực mang theo từng thứ một sắp xếp chỉnh tề.

 

Lý nãi nãi tóc đã điểm bạc, ánh mắt luân chuyển giữa ta và Tạ Thời.

 

Ta mỉm cười chào hỏi: “Lý nãi nãi khỏe, ta là nương tử của Tạ Thời, người cứ gọi ta là Tuế Tuế là được.”

 

“Ấy, Tuế Tuế.”

 

Lý nãi nãi cười hiền hậu, cùng ta uống nước, ánh mắt lại dõi theo Tạ Thời đang bận rộn mà không nói lời nào.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page