Tuế Tuế Thời Thời

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Tạ An và Tạ Thời vóc dáng tương tự, nhưng cảm giác đem lại lại hoàn toàn khác biệt.

 

Tạ Thời mang theo khí chất thiếu niên phóng khoáng.

 

Còn quanh thân Tạ An lại tỏa ra vẻ trầm ổn, thong dong ôn hòa.

 

Ánh mắt y rơi lên tiểu cẩu, khóe môi hơi cong lên ý cười, thanh âm ôn nhu vang lên: “Là cẩu của đệ muội nuôi sao?”

 

Không biết có phải nghe lâu thanh âm thiếu niên mang theo vài phần làm nũng của Tạ Thời hay không, giờ đây đột nhiên đối diện khí chất ôn nhu ca ca, ta lại có phần không quen.

 

Lễ phép cười nhạt hai tiếng.

 

“Tạ Thời mang về đó.”

 

Đang định nói thêm điều gì, liền nghe tiếng bước chân vội vàng vang lên.

 

Người chưa tới, thanh âm đã vọng tới trước.

 

“Đại ca, huynh về khi nào thế?”

 

Ta thừa cơ ôm lấy tiểu cẩu từ trong lòng Tạ An, sau đó lặng lẽ lùi về phía sau Tạ Thời.

 

Vừa bước vào chính sảnh, họ vừa trò chuyện, ta vừa thả hồn theo mây gió.

 

Mãi cho tới khi trở về viện của mình, Tạ Thời nhíu mày, ánh mắt khó dò nhìn ta đánh giá.

 

Ánh mắt hắn chẳng thể coi là thân thiện.

 

Ta cẩn thận ngẫm lại đoạn thời gian vừa qua, đâu có chọc giận hắn…

 

Ngoại trừ…

 

Tim ta chợt lỡ nhịp.

 

Ta biết mấy huynh đệ nhà họ Tạ tình cảm sâu đậm, đại ca nhị ca từ nhỏ đã cưng chiều hắn.

 

Chẳng lẽ… ngay cả chuyện phòng the hắn cũng muốn nói lý với đại ca?

 

Ta nghĩ ngợi lung tung, vì muốn giành tiên cơ, ta liếc ngược lại hắn, mở miệng chất vấn: “Tạ Thời, chàng có ý gì?!”

 

Lời vừa dứt, cằm ta bỗng bị ngón tay hắn khẽ nâng lên, mắt Tạ Thời hơi ửng đỏ: “Nàng nói thật cho ta nghe, có phải, có phải…”

 

Thanh âm càng lúc càng nhỏ: “Có phải nàng để ý đại ca, không thích ta nữa rồi?”

 

Hắn cúi đầu, giọng nói đáng thương tội nghiệp: “Ta biết đại ca tốt hơn ta, nhưng nàng là nương tử của ta, nàng không thể thích đại ca ta được.

 

“Hơn nữa, tuy đại ca quản lý gia nghiệp, nhưng từ nhỏ tới giờ ta cũng có không ít sản nghiệp cùng ngân phiếu, nàng còn chưa tiêu hết đâu, nàng nỡ lòng sao?

 

“Cho nên, nàng hãy nhìn ta thôi, được không?”

 

Ta bị một tràng lời của hắn làm cho ngẩn người.

 

Thứ nhất, khi nào thì ta nói là thích y chứ?!

 

Miễn cưỡng mà nói, cùng lắm là tham sắc thân thể y thôi…

 

Thứ hai, dẫu sao chúng ta cũng thành thân rồi, đạo nghĩa cơ bản ta vẫn hiểu, ta nào có hứng thú loạn luân gì đâu.

 

Nhưng lúc này, Tạ Thời mắt long lanh nhìn ta chằm chằm.

 

Nghĩ tới điều kiện hắn vừa nói, ta giả vờ do dự chốc lát: “Vậy số sản nghiệp kia của chàng…”

 

“Tất cả của ta chính là của nương tử, khế ước nhà cửa đều giao nàng.”

 

Tạ Thời đáp rất nhanh, trong mắt lại dần phủ ý cười, giọng nói nghiêm túc hẳn: “Nhưng nương tử cũng phải đáp ứng ta, đã thành thân rồi thì phải cùng nhau đi tiếp. Ta không nhìn nữ tử khác, nàng cũng không được nhìn nam nhân khác, dẫu là huynh trưởng của ta cũng không được.”

 

Tạ Thời xưa nay phóng khoáng tùy ý, ta rất hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế.

 

Ta nhìn lại hắn, cũng nghiêm túc gật đầu.

 

Giữ lấy đạo nghĩa vốn nên có mà thôi, với ta chẳng phải chuyện gì khó.

 

Điều khiến ta bất ngờ chính là hắn lại thốt ra những lời như vậy.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page