Tuế Tuế Thời Thời

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Ngày thứ ba sau thành thân.

 

Ta đợi hơi lâu, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.

 

Tựa hồ khởi động phải cơ quan nào đó.

 

Tạ Thời bỗng “ô” một tiếng, nghiêng người qua ôm chặt lấy ta, mặt vùi sâu vào bả vai ta, thanh âm vốn trong trẻo nay lại pha lẫn tiếng nghẹn ngào.

 

“Nương tử, ta nhận thua rồi được chưa, thật sự là chịu không nổi nữa.”

 

Vẻ mặt thong dong vốn có của hắn sớm đã biến mất sạch sẽ.

 

A…

 

Ta ngây người mấy giây.

 

Mới có ngày thứ ba, sao lại chẳng giống dự liệu của ta chút nào vậy?

 

Nhưng mỹ nam vẫn tựa trên vai ta, khóe mắt đỏ hoe, bộ dáng như muốn khóc.

 

Nhìn mà thương xót vô cùng.

 

Than ôi, mị ma cũng mềm lòng.

 

Ta nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôn tồn dỗ dành: “Phu quân đừng khóc nữa, được không?”

 

Tạ Thời nức nở đáp lời.

 

Ta thuận theo dỗ dành, đợi tiếng nấc nhỏ bớt đi chút, liền đổi giọng nói: “Phu quân à, người ta đều nói chàng mỗi đêm đều ở bên ngoài chơi bời chẳng về nhà. Xem ra, lời đồn chẳng thể tin rồi.”

 

Tạ Thời ngẩn ra.

 

Hắn hít sâu một hơi, ngước nhìn trần giường, tựa như chấp nhận số phận, giọng nói mang theo tia bất lực: “Là ta sĩ diện, xin lỗi nương tử.”

 

“… Được thôi.”

 

“Nương tử, nàng có chê ta không?”

 

“Yên tâm đi, ta sẽ không chê chàng đâu.”

 

5.

 

E là muốn vơi bớt hứng thú của ta, Tạ Thời mấy ngày này chẳng bước chân vào tửu quán, khúc nhạc cũng không nghe.

 

Chỉ đưa ta lên núi ngắm cảnh, xuống sông chèo thuyền.

 

Thậm chí chẳng biết từ đâu ôm về một con tiểu cẩu, còn giới thiệu ta gia nhập đội tiểu cẩu của các tiểu thư quý nữ kinh thành, khiến ngày ngày ta đều cùng cẩu nhi đùa nghịch.

 

Ta vốn thích cẩu nhi.

 

Tiếc là…

 

Hắn lại dùng sức sai chỗ.

 

“Điều dưỡng” là nhu cầu bức thiết, ta cũng không cách nào khác.

 

May thay qua một đoạn thời gian, ta cảm giác thân thể đã điều dưỡng kha khá, cảm giác khác lạ trong người cũng vơi đi nhiều.

 

Nghĩ đến những ngày qua Tạ Thời hết lòng vì ta.

 

Hắn đã cố gắng đến vậy, ta nghĩ ta cũng nên tôn trọng hắn, liền thuận theo ý hắn, chẳng chủ động nhắc tới nữa.

 

Nhưng mấy ngày sau, sắc mặt Tạ Thời có phần kỳ quái, ấp a ấp úng nói: “Nương tử, mấy hôm nay sao nàng không gọi ta nữa?”

 

Ta: “Hửm?”

 

Tâm tư nam nhân thật khó đoán, rõ ràng thuận theo hắn buông lỏng mấy ngày, giờ hắn lại cảm thấy không đúng.

 

Ta tiến lên, vỗ vai hắn: “Phu quân nếu đã dưỡng sức đủ rồi, vậy đêm nay liền tới đi.”

 

Tạ Thời thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dần dần hiện lên vẻ thẹn thùng.

 

Ta: …?

 

Không thèm để ý hắn nữa, ta dắt cẩu nhi đi ra ngoài, chẳng ngờ vừa tới cổng, cẩu nhi liền đâm sầm vào ống quần một người.

 

Ta vội bế cẩu nhi về, lại bị người kia nhanh tay ôm lấy trước.

 

Là đại ca Tạ Thời — Tạ An, thân khoác trường bào tử sắc, hoa văn tinh xảo, tóc dài phía sau dùng kim tuyến buộc gọn.

 

Ngày thành thân, ta cách tấm màn lụa mơ hồ từng nhìn thấy qua y, hôm sau liền nghe nói hắn đi Giang Nam, tính ra thì đây là lần thứ hai gặp mặt.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page