Một hồi lâu, Tạ Thời định gọi người mang nước vào.
Trước khi hắn kịp mở miệng, ta đã nhanh tay nắm lấy tay hắn ngăn lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.
Tạ Thời sững người chốc lát, phản ứng lại liền thấy trong mắt đen phủ đầy ý cười, hàng mi dài khẽ rung động.
……
Lại qua hồi lâu, không khí trong phòng tựa hồ cũng ngập tràn hơi nóng.
Ta thẹn thùng cụp mi mắt xuống, trong mắt chẳng có chút buồn ngủ nào: “Phu quân.”
“……”
……
Ta thẹn thùng khẽ cười, e ấp bẽn lẽn chớp chớp mắt với hắn: “Hì hì.”
……
Cuối cùng, đôi mắt đen của Tạ Thời gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc căng thẳng, chẳng còn vẻ đắc ý ung dung lúc ban đầu.
Mà ta rốt cuộc cũng vừa lòng, tìm một chỗ thoải mái cuộn người trong lòng hắn.
Thật ra ta cũng coi như tạm ổn.
Nhưng nhìn ánh mắt hắn ngày càng kinh ngạc, ta liền dứt bỏ tâm tư.
Điều ta cần là phát triển lâu dài.
Ngày hôm sau, dưới mắt Tạ Thời thâm quầng đen kịt, khiến phu phụ Tạ gia không khỏi kinh ngạc.
Tạ Thời ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta, dáng vẻ như tiểu tướng công yếu ớt, phu phụ Tạ gia: “Ôi trời!”
Nhìn thấy ánh mắt Tạ Thời nhìn ta ẩn giấu vài phần bội phục, phu phụ Tạ gia lại quay sang nhìn ta, hài lòng gật đầu.
4.
Sau khi dâng trà xong, Tạ phụ nói chuyện cùng Tạ Thời.
Tạ mẫu đưa ta ra một bên, lấy ra một chiếc vòng vàng đeo lên tay ta.
Bà ấy ngắm nghía hồi lâu, càng nhìn càng hài lòng.
“Những thứ khác ta đều sai người chuyển sang viện các con rồi.”
Ta ngoan ngoãn đáp lời.
Cúi đầu, tầm mắt dừng trên chiếc vòng vàng rộng năm phân, ta cắn răng cố nhịn không bật cười.
Tạ mẫu nhìn ta, hai mắt phát sáng, đưa tay cẩn thận véo véo gương mặt ta, thần sắc cuồng nhiệt đầy vui mừng: “Hồi trước sinh Tạ Thời là để sau này đổi lấy một nàng dâu xinh đẹp, chẳng ngờ…”
“Chuẩn bị bao nhiêu trang sức mà chẳng có cơ hội dùng, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng dùng được hết.”
Bà ấy lườm Tạ Thời một cái, tiếp tục nói: “Tuế Tuế, sau này nơi này cũng là nhà của con. Tạ Thời mà dám khi dễ con, con cứ đánh hắn, hoặc nói với ta, để mẫu thân trị hắn cho.”
Ta: “……”
Đón lấy ánh mắt cháy bỏng của Tạ Thời, ta giả vờ không thấy, ngoan ngoãn nở nụ cười với Tạ mẫu.
“Vâng, mẫu thân.”
Về đến phòng, Tạ Thời liếc nhìn ta mấy lần.
“Nương tử thật là sâu không lường được.”
Ta xấu hổ cong môi, cụp mắt khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, phu quân mới lợi hại, phu quân đêm nay hẳn cũng giống đêm qua được chứ?”
Tạ Thời nghẹn lời, lập tức có cảm giác tự lấy đá đập chân mình, nói chuyện cũng mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “……Tất nhiên!”
……
Đêm ấy lại giống đêm qua, ta vẫn ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn.
Tạ Thời căng da đầu.
Không khí trong phòng như mỏng đi vài phần trong thoáng chốc.
Mãi đến mấy giây sau, ta cong mắt cười, giọng nói ngọt ngào: “Phu quân vất vả rồi.”
Hắn cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
You cannot copy content of this page
Bình luận