Giai Điệu Tình Yêu

Chương 5

Chương trước

Chương sau

Gió thổi làm vạt váy len lay động, dưới ánh trăng sáng trông như thể một tờ giấy mỏng bị lật.

“Không cần đâu, tôi…” Thiếu Vi lên tiếng, phản xạ đầu tiên của cô là lịch sự từ chối.

Trần Ninh Tiêu nhướng mày, phóng thẳng ánh mắt về phía cô. Tuy không tỏ vẻ khó chịu, nhưng nét mặt anh vốn đã sắc lạnh, sống mũi thẳng tắp, mang theo một vẻ ngạo nghễ bẩm sinh vô thức khiến người đối diện cảm thấy áp lực.

Không đợi anh nhắc lại lần hai, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, biết điều tự giác lên xe.

“Cho tôi xuống ở trạm xe buýt là được rồi.” Thiếu Vi ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, cẩn thận thắt dây an toàn, nhỏ nhẹ nói:

“Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi.”

“Không về Di Khánh à?” Trần Ninh Tiêu vừa xoay vô-lăng vừa hỏi, nhưng ánh mắt phản chiếu trong gương chiếu hậu không hề xê dịch.

Thành phố Di Khánh quá rộng lớn, dân bản địa thườnng chỉ gọi ba quận nội thành là Di Khánh.

Kiều Vân Tinh tiện tay tra chút, tốt bụng nhắc:
“Tuyến cuối cùng cách đây hơn một tiếng rồi đấy!”

Thiếu Vi sợ phiền người khác, vội nói:
“Không sao đâu, tôi xoay xở được.”

Còn xoay xở kiểu gì: ngủ tạm ở McDonald’s, ngồi ở cửa hàng tiện lợi mở 24h, hay là vào một nhà trọ nhỏ không đảm bảo,… cô không định nói, cũng chẳng muốn nói.

“Tôi về Di Khánh.” Trần Ninh “Tiêu ném lại một câu, ẩn ý đã quá rõ ràng.”

Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống mặt đường, xe cộ qua lại thưa thớt. Thiếu Vi im lặng ngồi nghe hai chàng trai nói chuyện.

Lúc đầu chủ để xoay quanh xe cộ, bọn họ nói đến chiếc Maserati GT của Khúc Thiên Ca mã lực thế nào, sau Kiều Vân Tinh hỏi Trần Ninh Tiêu đổi sang chiếc RS7 này từ bao giờ.

“Gần đây thay đổi nhân sự, người nhà dặn tiết chế lại.” Trần Ninh Tiêu đáp hờ hững.

“Mẹ nó.” Kiều Vân Tinh không nhịn được chửi bậy.

“Đây mà gọi là tiết chế á?” Anh ta bực bội ngả người ra sau, làu bàu:
“Cũng phải, đối với cậu thì thế này đúng là đã thu mình lắm rồi!”

Thiếu Vi nghe thấy Trần Ninh Tiêu khẽ hừ một tiếng, cười nhạt.

“Nhưng chuyện điều động của bác cả cậu thì liên quan gì đến cậu?” Tạ Vân Tinh lại hỏi.

Ở nhà họ Trần, tính cách mấy anh em khác nhau rõ rệt và mỗi người lại có một sở trường riêng. Từ chính trị, kinh doanh, học thuật… tất cả đều đã được thế hệ trước sắp xếp rõ ràng. Bố Trần Ninh Tiêu là con út trong nhà – ông kế thừa sản nghiệp tổ tiên để lại, còn bác cả của anh theo con đường chính trị.

Tạ Vân Tinh quen biết không ít “con nhà nòi”, có người bối cảnh còn nhạy cảm hơn cả anh. nhưng ai nấy đều sống phóng túng. Bọn họ nếu đêm đến không chạy xe thể thao ầm ĩ ngoài đường, thì cũng tụ tập đua trái phép. Người sống kín tiếng, biết điều như Trần Ninh Tiêu đúng là hiếm có khó tìm.

Trần Ninh Tiêu liếc anh ta một cái, chẳng buồn đáp lại câu hỏi ngốc nghếch kia. Anh nhẹ đạp phanh, chậm rãi dừng trước vạch kẻ trắng khi đèn đỏ bật lên. Hôm nay anh lái xe rất đỗi từ tốn.

“Cũng đúng, người một nhà thì còn phân gì trong ngoài.” Tạ Vân Tinh vẫn chưa thôi chủ đề ban nãy.

“Nói mới nhớ, xong đợt điều động này, có khi kỳ sau bác cậu sẽ được điều lên bộ đấy.”

Qua gương chiếu hậu, chỉ một ánh nhìn vụt thoáng nhưng Thiếu Vi bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh, không hiểu sao cô khẽ rùng mình một cái.

Trần Ninh Tiêu gõ nhẹ lên vô-lăng, dứt khoát cắt ngang lời Tạ Vân Tinh:
“Kế hoạch nghỉ hè thế nào?”

Tháng tư còn chưa qua, nghỉ hè cái gì? Tạ Vân Tinh trợn mắt lườm:
“Ông đây còn chưa kịp hoàn hồn sau kỳ nghỉ đông, giờ đã tới hè rồi?” Câu chuyện nhiên chuyển sang đề tài khác.

Thiếu Vi khẽ ngẩng đầu, nhìn nửa gương mặt của Trần Ninh Tiêu phản chiếu trong gương chiếu hậu. Chàng trai trông có vẻ bất cần, nhưng mọi hành động lại chừng mực, cẩn trọng đến lạ.

Xe chạy chừng mười phút thì dừng lại. Tạ Vân Tinh còn có hẹn sau đó nên xuống trước. Anh ta vừa đi, không gian lập tức trở nên trống trải.

Trần Ninh Tiêu một tay giữ vô lăng, hơi nghiêng đầu, nhướng mắt:
“Muốn lên trước ngồi không?”

Tim Thiếu Vi như khựng lại một nhịp. Cô vô thức siết chặt quai cặp, không nhúc nhích.

“Sao thế, muốn làm sếp tôi à?” Anh cong môi cười cười, nửa đùa nửa thật.

Dù chẳng hiểu hết ý, nhưng Thiếu Vi biết đừng để anh phải nói lần thứ hai. Cô ngoan ngoãn mở cửa xuống xe, vòng lên phía trước ngồi vào ghế phụ. Mãi sau này đến khi đi thực tập, cô mới biết chỗ mà cô ngồi ở hàng ghế sau chính là “ghế của sếp”.

Có lẽ thấy trong xe quá yên tĩnh, Trần Ninh Tiêu mở radio, giọng nữ phát thanh viên nữ dịu dàng vang lên. Anh nghiêng người bật bảng điều khiển trung tâm, rút ra một điếu thuốc. Như chợt nhớ ra có người ngồi bên cạnh, anh bèn cong ngón tay, kẹp điếu thuốc chưa châm vào lòng bàn tay, nói gọn lỏn:
“Địa chỉ.”

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page