“Ừ.”
Ta tiếp tục.
“Không có chút giao tình nào thì làm sao mà quen biết được? Phu nhân của hắn giận dữ, suýt chút nữa đổ nước bẩn trước cửa nhà ngươi.”
“Đúng vậy.”
Ta vỗ tay.
“Có vấn đề đúng không! Chắc chắn có!”
Trần Ngọc mở mắt, vẻ mặt uể oải.
“Phu nhân, nàng còn ngủ không?”
Ta tràn đầy năng lượng.
“Không ngủ không ngủ, chàng tìm người điều tra đi!”
“Không điều tra.”
“Chỉ điều tra chút thôi! Đi mà đi mà! Ta tò mò! Ta khó chịu!”
Trần Ngọc đột nhiên lật người, đè ta xuống.
“Phu nhân, ta có hạn chế về năng lượng, không thích quản chuyện vặt vãnh. Nàng đã không buồn ngủ, thì chúng ta làm chút việc thú vị…”
“Không, ta muốn…”
“Không, nàng không muốn.”
Trần Ngọc chặn miệng ta.
“Cả đời ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày cưới một phu nhân lắm lời. Nhưng hiện tại mà nói, cảm giác cũng không tệ.”
“Ngày mai còn phải lên triều, ta muốn nhanh chóng hoàn thành.”
Ta lo lắng hỏi.
“Nhanh quá liệu có… không tốt?”
“Điều đó phụ thuộc vào nàng, khi nào nàng buồn ngủ thì khi đó kết thúc.”
Sau đó, suốt một giờ đồng hồ, Trần Ngọc nhàn nhã cầm chén trà, ngồi bên giường, nhìn ta đứng tấn.
Ta khổ sở.
“Tướng gia, còn bao lâu nữa?”
Trần Ngọc không nhanh không chậm hỏi.
“Buồn ngủ chưa?”
Ta nói.
“Một chút…”
“Tiếp tục.”
Đầu xuân, Trần Ngọc bận rộn không thấy bóng người, nhưng đến tối vẫn ngủ ở phòng ta.
Có lúc ta không kiềm chế được, liền nói lảm nhảm với hắn, hắn cực kỳ kiên nhẫn, nằm nhắm mắt, phụ họa vài câu.
Thật sự phiền ta quá, hắn kéo ta dậy đứng tấn, mỹ danh là rèn luyện thân thể.
Cùng lúc đó, Phất Âm cũng không bỏ qua việc hành hạ ta.
Nàng ta trở thành chủ mẫu, ta thành Phượng di nương, mỗi ngày sáng tối ta phải đến thỉnh an, nhìn nàng ta lên mặt với mình.
Ta vốn là người dễ dãi, có những đêm quá mệt, sáng hôm sau trở thành khúc gỗ, không đánh trả, không mắng lại.
Một ngày nọ, Phất Âm không hài lòng, nàng ta vô cớ hắt một chén trà nóng vào ta, tối đến cởi áo ra, mới bị Trần Ngọc phát hiện một mảng đỏ ửng.
Hắn ngay lập tức mặt lạnh, ấn ta xuống, mặc kệ ta khóc lóc, bôi thuốc bỏng cho ta.
“Nàng làm gián điệp mà không có chút tính khí nào sao? Phượng Ninh Vãn, nàng còn có não không?”
Ta như cái quạt gió, cố sức thổi vào vết thương, nước mắt ròng ròng.
“Ta muốn né, nhưng chân đau, không nhúc nhích được…”
Trần Ngọc đột nhiên im lặng.
“Đã luyện nhiều, nên được rồi.”
“Được cái gì?”
“Sinh con.”
Hắn đẩy ta xuống, nhanh chóng lột áo ta.
“Vậy thì bắt đầu, đừng có mà đụng vào ta.”
“Chậm lại, thế này không thoải mái.”
“Rắc rối.”
Trong bóng tối, ta hét lên.
“Lại sao nữa?”
Trần Ngọc tức giận hỏi.
“Chàng đè lên tóc ta rồi.”
Leng keng!
Chiếc trâm vàng rơi xuống giường.
“Đừng vứt trang sức của ta! Đắt lắm!”
Trần Ngọc kéo ta lại.
“Nàng nhặt nó làm gì? Để đâm thủng đầu nàng à? NgNàngươi có bao nhiêu não để chảy máu đâu chứ?”
Ta định phản bác hắn, đúng lúc tay hắn chạm vào eo ta, nhột lắm.
Kết quả, trong bóng tối, ta cười khúc khích hai tiếng, rồi nói.
“Sao chàng mắng người vậy?”
Im lặng.
“Ninh Vãn.”
“Hả?”
“Đừng để ta cảm thấy ta đã cưới một kẻ ngốc, được không?”
Một đêm không ngủ.
Phu quân của ta lại “được” rồi, chỉ là hơi cáu kỉnh.
Đến sáng, ta bắt đầu cố trốn khỏi giường, bị hắn tát một cái ngất xỉu.
Chuyển sang năm mới, đầu xuân, nhân khẩu trong phủ trở nên thưa thớt.
Trong viện của Khương di nương không còn tiếng đàn tỳ bà, giá treo quần áo của Mai di nương phủ đầy bụi.
Tiểu viện của Đôn di nương và Lan di nương bị khóa kín một tháng trời, không ai dọn dẹp.
Ta nghĩ, cứ như vậy mà sống tiếp.
Đợi ta sinh con, sẽ quay về cung phục mệnh.
Phất Âm chán ghét Trần Ngọc, cũng không ưa ta, trong phủ làm đủ chuyện, rồi về phủ công chúa làm.
Một ngày nọ, trời đẹp hiếm thấy, ta ăn no, nằm trong sân phơi nắng.
Đột nhiên có người hầu đến báo, có người muốn gặp ta.
Ta rất ngạc nhiên, từ khi làm di nương, rất ít người đến thăm.
Ta chậm rãi đi đến tiền sảnh, trong ánh nắng mùa xuân rực rỡ, hai bóng hình quen thuộc đứng đó, vẫy tay với ta.
Là Đôn di nương và Lan di nương.
Đôn di nương béo hơn, mặc bộ áo xanh nền trắng, cười lộ ra hai lúm đồng tiền.
Lan di nương thêm phần dịu dàng, đoan trang, mặc váy xanh, cầm ô giấy dầu, bên tai còn cài một bông hoa.
Vừa thấy ta, hai nàng liền thân mật xúm lại.
Ta đột nhiên thấy mũi cay cay, như hai đứa trẻ ra ngoài, đột nhiên lớn lên, biết trở về thăm ta.
Sau khi nói chuyện phiếm, hai nàng kéo ta, đuổi hết mọi người, nói nhỏ.
“Phất Âm công chúa thực ra có một người trong lòng ở ngoài kia.”
Ta nó. “Không chỉ một người, nàng có một đống người trong lòng.”
Lan di nương lắc đầu.
“Sau khi rời phủ, ta đến thư trai phía nam thành, chủ nhân ở đó tốt bụng, giữ ta lại coi cửa hàng. Hôm đó ta định đóng quầy nghỉ ngơi, thì nghe người ta nói về chuyện này.”
Nàng ta tiến lại gần.
“Nghe nói, năm đó công chúa vì người đàn ông đó, mà không tiếc tự hủy hoại thân thể, phản bội hoàng gia. Sau đó, trong cung dùng mạng sống của người đàn ông đó để uy hiếp, nàng mới an phận làm công chúa.”
“Người ta nói nàng phá hoại cung đình, đói không kén ăn, thực ra là đang giận dỗi với người kia.”
Đôn di nương thật thà nói.
“Ta đã thấy tình nhân của nàng, trông rất đẹp. Cô nương Bích Xuân ở Trường Phong Lâu nói với ta.”
Ta nói.
“Không được gọi nàng là Bích Xuân tỷ tỷ.”
Đôn di nương ngơ ngác.
“Ồ.”
Ta sắp xếp lại thông tin.
“Vậy nên, chỉ cần giúp công chúa nối lại với tình nhân, nàng ta sẽ rời đi à?”
“Đúng vậy.”
Lan di nương cười.
“Chủ nhân thư trai cũng là người kỳ lạ, từ lâu đã thu thập thư tình của những kẻ si tình, trong đó có cả thư của người đó và công chúa. Ta nghĩ, có thể có ích cho ngươi, nên mang đến cho ngươi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận