Giai Điệu Tình Yêu

Chương 1

Chương trước

Chương sau

Tháng Tư, mưa rơi rả rích cả ngày. Đi bộ từ trạm xe buýt về nhà, nước mưa từ chiếc ô nhỏ xuống, tạo thành những vệt nước uốn lượn trên mặt đất.
Thiếu Vi chỉ nghỉ ngơi 2 hôm để dưỡng thương, rồi lại quay về quán bar tiếp tục công việc. Sau buổi huấn luyện tối, người quản lý tỏ ý quan tâm, nhấc cánh tay gầy guộc của cô lên soi duới ánh đèn. Những vết bầm tím đã mờ đi nhiều, sắc xanh đỏ cũng không còn rõ nữa. Bàn tay cô bị hắn nắm hơi lâu, ngón tay lơ đãng lướt qua làn da mịn màng. Thiếu Vi cố cố gắng rụt tay về, mỉm cười nhã nhặn. Vóc dáng cô nhỏ bé, khiến quản lý cứ ngỡ cô chỉ mới học cấp 3. Dưới ánh đèn cặp mắt hai mí mảnh và mờ nhạt, khiến cô trông càng dễ bắt nạt.
Quản lý còn đang định nói gì đó thì ông chủ bước vào, hắn đành phải đi ra sau bếp kiểm tra đồ nguội và trái cây.
Ông chủ Trần Duệ Đông, miệng ngậm điếu thuốc, nhướn mày nhìn Thiếu Vi:
“Nó giở trò với em à?”
Thiếu Vi lắc đầu:
“ Không ạ.”
Quán bar này có 3 cổ đông, mà quản lý lại là người nhà của cổ đông lớn nhất. Vì nể mặt Trần Duệ Đông Thiếu Vi mới được nhận vào làm, thế nên cô không muốn tạo thêm phiền phức.
Sau chín giờ tối, khách bắt đầu lục tục đến. Quán bar nằm ở vị trí đắc địa, ngay giữa đại học và khu công nghiệp công nghệ cao. Gần đây đang có cuộc thi hát nên sinh viên tụ thành từng tốp kéo đến nườm nượp, đại đa số chỉ gọi loại bia đang được khuyến mại.
Thiếu Vi và các nhân viên khác được chia đến phục vụ các bàn lẻ và dãy ghế riêng trong góc. Biết cô còn nhỏ tuổi, lại không giỏi xử lý rắc rối hay tiếp chuyện cùng khách nên Trần Duệ Đông xếp cô vào khóc khuất nhất.
Trên sân khấu, một cô gái đang hát bài “Biển rộng trời cao”. Thiếu Vi vừa lấy xong đá, tạm rảnh tay, cô đứng dựa sát lối đi, mũi giày gõ nhịp theo điệu nhạc, đuôi tóc buộc cao khẽ đung đưa sau lưng.
“Thiếu Vi!” Có người gọi cô.
Thiếu Vi quay lại, ánh đèn tím hồng chiếu xuống gương mặt cô gái được trang điểm rạng rỡ, đối phương nhìn cô cười tít mắt:
“Tớ là Khúc Thiên Ca đây!”
Khúc Thiên Ca là sinh viên trường 985 (cách gọi tắt của các trường đại học trọng điểm quốc gia ở Trung Quốc, thuộc “Dự án 985” do chính phủ Trung Quốc khởi xướng nhằm xây dựng một số trường đại học đẳng cấp thế giới), cũng là khách của quán. Nghe nói Khúc Thiên Ca rất thân ông chủ Trần Thụy Đông. Thiếu Vi tưởng cô ấy gọi đồ bèn nghiêng người lại gần, lắng nghe. Hơi thở dịu ngọt của cô ấy khẽ phả vào tai cô:
“Thứ bảy này cậu đến dự sinh nhật tớ nhé?”
Thiếu Vi thoáng sửng sốt, bọn họ chỉ mới gặp nhau mấy lần, còn chẳng thể xem là bạn bè. Cô đang định từ chối thì Khúc Thiên Ca chớp mắt, nũng nịu:
“Đừng từ chối mà! Tớ thật sự muốn cậu đến đó!”
Một vài khách ngồi gần đó ngoảnh lại nhìn bọn họ.
Thiếu Vi không quen bị mọi người chú ý, cô lén đút tay ẩm ướt vào túi tạp dề:
“Để tớ xem có rảnh không đã nhé!”
Lần đầu tiên gặp nhau, Khúc Thiếu Ca đã chủ động tiến tới khen cô: “Cậu xinh thật đấy!”
Thật ra, nếu so về vẻ ngoài Khúc Thiên Ca phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ đại chúng hơn. Gương mặt cô ấy có đường nét sắc sảo, mái tóc ngắn cắt gọn gàng, mắt to mũi cao và bờ môi cong cong. Thêm nữa là Khúc Thiếu Ca rất có gu trong việc ăn mặc, trang điểm. Trong khi đó, Thiếu Vi lại quá giản dị. Tóc tai bình thường, hầu như lúc nào cũng để mặt mộc. Quần áo cô mặc hàng ngày so ra có khi còn chẳng bằng đồng phục của quán bar.
Sau này, mỗi lần chạm mặt Thiên Ca, cô lại vô thức thấy lúng túng, sợ hôm nay mình lại thiếu sót ở đâu.
Tan ca, Thiếu Vi tháo tạp dề, ra phía sau tìm Trần Duệ Đông hỏi về chuyện Khúc Thiên Ca:
“Theo anh em nên tặng gì cho cậu ấy?” Thiếu Vi nghiêm túc hỏi, vừa nói cô vừa kéo đuôi tóc ra khỏi cổ áo.
Ông chủ Trần rít một hơi thuốc chẳng biết là điếu thứ bao nhiêu trong ngày, vỗ vai cô:
“Không sao, đi tay không cũng được, con bé không thiếu gì đâu!”
Làm việc ở đây 2 tháng, Thiếu Vi cũng từng nghe về gia thế của Thiên Ca. Có lần Thiên Ca bị nổi mụn, hỏi Thiếu Vi dùng mỹ phẩm gì. Cô thật thà giới thiệu một hãng mỹ phẩm bình dân của Đức mà mình hay dùng, sau đó Thiên Ca tức tối chửi “Sisley” gì đó. Thiếu Vi chẳng hiểu cô ấy nói gì, về nhà tra thử mới biết, một chai lotion của hãng này có khi mua được 40 lọ kem dưỡng của cô hoặc là một cái điện thoại.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page