Nam Tang

Chương 6

Chương trước

Chương sau

Giọng điện tử của hệ thống vang lên không đúng lúc.

 

[Nhưng ký chủ, hình như ngươi đang buồn.]

 

Ta ngắt lời hắn.

 

[Phí lời! Đương nhiên ta sẽ buồn.]

 

[Nếu không phải chỉ được 1V1, ta hẳn đã nếm qua toàn bộ thành Trường An.]

 

Do ta mải nói chuyện với hệ thống, ta đã bỏ qua những lời cuối cùng Tống Niệm An để lại trước khi rời đi.

 

“Nam Tang, Tạ Chước sẽ đi phương Bắc.]

 

“Thiên tử lấy ngươi làm mồi, dụ Tạ Chước đi đến vùng phương Bắc hỗn loạn và khó khăn nhất.”

 

“Lễ cưới của ngươi và Tống Nghiễn Sơ, e rằng sẽ không được bình yên.”

 

22

 

Tống Niệm An vừa đi, Tống Nghiễn Sơ đã tìm đến.

 

Thấy ta, câu đầu tiên hắn nói là.

 

“Nam Tang, chúng ta thành thân đi.”

 

23

 

Trước ngày đại hôn với Thái tử hai ngày.

 

Lão hoàng đế phẩy tay, tổ chức yến tiệc Cửu Châu long trọng.

 

Sau khi thử hỷ bào cùng Tống Nghiễn Sơ, ta mới phát hiện Tạ Chước không dự tiệc.

 

Ta hỏi vài người quen, mà không ai biết lý do.

 

Thẩm Dịch Như đã mất tích một thời gian, nay lại khoác tay ta, biểu cảm thản nhiên, giọng điệu vẫn lãnh đạm.

 

“Giữa ta và Tạ Chước không có tình cảm, ta đã ba lần cầu xin thiên tử thu hồi thánh chỉ, nhưng đều thất bại.”

 

“Không biết Tạ Chước đã dùng cách gì mà cầu hoàng thượng rút lại thánh chỉ, nói rằng trong lòng hắn đã có người.”

 

“Ta sẽ đi Hoàn Tâm Cốc và Ngũ Vân Sơn ngắm hoa cúc, chưa định ngày về. Nam cô nương nếu gặp Tạ tướng quân thì hãy thay ta cảm ơn hắn.”

 

Quả nhiên, người thanh cao như cúc không phải là nói suông.

 

Hôn sự không còn mà Thẩm Dịch Như vẫn còn nghĩ đến chuyện thưởng cúc…

 

Hắn nói: “Tiểu lừa đảo.”

 

“Đừng làm bậy.”

 

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

 

25

 

Buổi tối, ta đến con phố Thần Võ ở thành Trường An.

 

Nghe nói cầu nguyện ở con phố ấy sẽ được toại nguyện.

 

Phương Bắc chiến loạn, lần này Tạ Chước đi e rằng lành ít dữ nhiều.

 

Ta vốn không phải là người lo lắng cho quốc gia, nhưng lần này, ta muốn cầu nguyện cho vị tướng quân từng là của ta.

 

Khi Tống Nghiễn Sơ tìm thấy ta, hắn ra hiệu cho thị vệ bên cạnh im lặng.

 

Hắn định mở miệng, nhưng bỗng khựng lại, ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng phức tạp, không thể ngừng run rẩy.

 

Bởi vì…

 

Ta ở đầu phố Trường An, cầu nguyện cho trận chiến ở phương Bắc của quốc gia, ba bước một lạy.

 

Một lạy, nguyện cho quốc gia cường thịnh, sơn hà vô sự, bách tính không còn ly tán, tướng sĩ không còn nhuộm máu sa trường.

 

Hai lạy, nguyện cho thân nhân ta đời này suôn sẻ, sống lâu trăm tuổi, mẫu thân trên trời an yên, kiếp sau làm người bình thường, không phải vì ta mà chịu khổ.

 

Ba lạy, nguyện cho người yêu ta và người ta yêu, ngày tháng ấm êm, lửa hồng mỗi năm, niềm vui trọn vẹn, vạn sự như ý.

 

Giang sơn không phụ lệ anh hùng, hãy cầm lợi kiếm phá vỡ trời xanh…

 

Tạ Cẩm Thư, ta tin ngươi nhất định có thể sống đến cuối cùng, khải hoàn trở về.

 

26

 

Tống Nghiễn Sơ ghen rồi.

 

Không chỉ vỡ bình dấm chua, mà hắn còn khóc.

 

Ta mỉm cười, nỗ lực dỗ dành Thái tử.

 

Khi hắn nói ta là kẻ phụ tình, ta dường như hiểu được niềm vui của Hải Hậu.

 

Một đám tiểu soái ca tranh giành ghen tuông, quả là một chuyện tốt.

 

Nghi ngờ Hải Hậu, hiểu Hải Hậu, trở thành Hải Hậu.

 

Hải Môn (chắp tay).

 

27

 

Thời gian không đợi người, bất giác đã đến ngày đại hôn.

 

Tống Nghiễn Sơ mặc hỷ bào, mày kiếm mắt như sao, tư thái vạn phương. 

 

Còn ta khoác lên mình trang phục gấm vóc lộng lẫy, dung nhan hoa lệ.

 

Hắn nắm tay ta, ánh mắt vui mừng, thề nguyện đến chết không thay đổi.

 

Triều thần chứng kiến, ca múa bay bổng, cầm sắt hòa ca. 

 

Món ngon hương thơm ngào ngạt, khách khứa ca hát nhảy múa.

 

Hoàng hậu cao sang lau nước mắt, tiểu nhi tử bên cạnh bà vui mừng la hét.

 

Giữa yến tiệc, thị vệ thân cận của Thái tử vội vàng chạy đến.

 

“Điện hạ, Tạ tướng quân không chỉ khải hoàn, mà còn…”

 

Tống Nghiễn Sơ chưa kịp mở miệng, ta đã hỏi gấp.

 

“Còn gì nữa?”

 

“Còn mang binh tạo phản, điên cuồng xông vào thành Trường An.”

 

Hệ thống là kẻ đầu tiên phát ra tiếng gào thét.

 

[Mẹ ơi! Tu la tràng! Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi, lần thứ N+1 hoàn toàn sụp đổ rồi!]

 

[Trong cốt truyện chính, đến khi Nam Tang và Thái tử đại hôn là xem như hoàn tất. Nhưng nhưng nhưng giờ đây, Tạ Chước như đã tỉnh ngộ rồi!]

 

[Không được, không được. Ký chủ à, hay là… chúng ta làm lại từ đầu?]

 

Hửm?

 

Trong chốc lát, ký ức xưa tràn vào trong đầu.

 

[Chúc mừng học sinh Nam nhận được tư cách thử nghiệm nội bộ của game cổ phong nhập vai “Tang Tang”.]

 

[Sau khi vào game, ký ức thực tế của cô sẽ tạm thời bị chặn, tiếp nhận thiết lập do game đưa ra.]

 

[Chú ý: Mọi phản ứng tình cảm của cô sẽ ảnh hưởng đến nhân vật và cốt truyện về sau.]

 

… Ta nhớ ra rồi.

 

Khi tỉnh lại, thời gian như ngừng lại.

 

Đây đã là lần thứ N+1 ta chơi mà thành kết thúc mở, không lần nào thành công kết hôn với Tống Nghiễn Sơ.

 

Những lần trước hoặc chết sớm khi vừa ra trận, hoặc bị Tạ Chước bắt về khi đang chạy trốn, bị hắn tức giận nhốt trong phòng tối đọc sách.

 

Cuốn sách ấy ngày nào cũng phải đọc một lần, không đọc không được, khiến về sau ta thấy sách là muốn nôn.

 

Sau đó thúc đẩy cốt truyện một chút, đến chỗ hoàng hậu thì hoặc bị ban cho chén rượu độc, hoặc bị buộc treo cổ bằng dải lụa trắng…

 

Bởi vì hoàng hậu cho rằng ta cản trở cuộc đời huy hoàng của thái tử bảo bối của bà ta.

 

Rồi sau đó ta chọn cùng Tống Niệm An bỏ trốn, vì ham chơi mà khiến nam nhân tức giận ép ta đọc những cuốn sách khó hiểu nhất.

 

Buồn cười chết đi được, ta không hiểu nổi một chút nào. Ta vừa đọc vừa khóc, cuốn sách thật sự siêu khó hiểu!

 

Kết thúc kỳ lạ nhất là ta cùng với Thẩm Dịch Như thanh cao như hoa cúc hạnh phúc bên nhau.

 

#: ……?

 

Vừa rồi hệ thống nói, mọi phản ứng tình cảm của ta sẽ ảnh hưởng đến nhân vật và cốt truyện về sau.

 

Vậy lần này Tạ Chước không chết, có phải là vì ta đã cầu nguyện cho hắn ở Trường An không?

 

[Đúng vậy ký chủ, ta vốn định nhắc ngươi. Nhưng chúng ta là game nhập vai, nếu nhắc thì lại phản tác dụng, nên hệ thống ta đành phó mặc, không quản.]

 

Ta:

 

Cảm ơn, hệ thống ngươi khá tốt đấy.

 

29

 

Ngay khoảnh khắc ta nhấn vào nút [Chơi lại] thì trong khoảng không, tiếng nói hoảng loạn của Tạ Chước vang lên chấn động tai.

 

“Nam Tang, nàng lại muốn biến mất sao?

 

“Xin lỗi, ta không phản nữa. Nàng đừng đi… được không?

 

“Xin nàng, ta không muốn mất nàng thêm lần nữa.”

 

Hắn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm u sầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chỉ có nỗi buồn sâu đậm.

 

Hắn khẩn thiết, ôm ta vào lòng, lại nói ra những lời khi chúng ta lần đầu tiên gần gũi.

 

“Nam Tang. Chẳng lẽ nàng muốn đối với ta… bắt đầu rồi bỏ mặc sao?

 

“… Nàng không thể như vậy.”

 

Giọng nói run rẩy, nghe mà lòng chợt nhói đau, như một con chó con bị oan ức.

 

Nhưng ta nghiêng mình né tránh, không giống lần đầu tiên đáp lại hắn.

 

Ta ngước mắt, xoa đầu.

 

Rồi nhón chân, nhẹ nhàng nói dối bên tai hắn.

 

“Ngoan. Ta sẽ quay lại.”

 

Ta vùng ra khỏi Tạ Chước, gỡ tay Tống Nghiễn Sơ đang nắm chặt, nhấn vào nút [Chơi lại].

 

Trước khi rời đi, điều cuối cùng ta nghe thấy là tiếng cười bất đắc dĩ của Tống Niệm An.

 

“Tiểu lừa đảo, ta đã nói rồi.”

 

“Đừng làm bậy.”

 

Yên tâm.

 

Lần thứ N+2, ta sẽ trở lại.

 

(Trọn văn hoàn)

 

Phiên ngoại ‧ Tạ Cẩm Thư

 

1.

 

Ta biết Nam Tang đến để chinh phục ta.

 

Mỗi cử chỉ, nụ cười, đều thu hút ta muốn tìm hiểu sâu hơn về nàng.

 

Sau khi Tang Tang trở thành Thái tử phi của Tống Nghiễn Sơ, ta bị ép buộc nhận một hôn ước với thiên kim của phủ Thừa tướng.

 

Ta vốn định hủy bỏ, nhưng thời cơ chưa đúng, và tư tưởng ích kỷ đang chi phối ta.

 

Ta muốn xem Tang Tang có ghen không.

 

Kết quả là trong suốt tiệc xuân, nàng ấy không để ý đến ta, chỉ trò chuyện với Tống Nghiễn Sơ hoặc nhìn Thẩm Dịch Như.

 

Ta bối rối: …?

 

2

 

Thiên tử lừa ta rằng, sau này Nam Tang sẽ bị phái đến phương Bắc, nếu trận này ta không khải hoàn, Nam Tang nhất định sẽ gặp nạn.

 

Gia đình đế vương vô tình nhất, ta không dám không tin.

 

Khi đồng ý đi phương Bắc, ta tiện tay giải trừ hôn ước với Thẩm Dịch Như.

 

Thẩm Dịch Như, người thanh cao như hoa cúc, làm gì cũng nhạt nhẽo.

 

Nhờ nàng ta giải trừ hôn ước, chi bằng tự ta làm.

 

Ngày xuất chinh.

 

Tâm tư ta chỉ còn: sống sót trở về, mưu phản, giành lại Tang Tang.

 

Không ngờ, trận chiến ở phương Bắc, ta thức tỉnh.

 

Nếu đã như vậy, ta càng không buông tay.

 

Nghe nói Tang Tang vì ta, tại Thần Vũ Đại Nhai của thành Trường An ba bước một lạy, cầu nguyện ta bình an trở về.

 

Vì vậy, khi những thanh kiếm đầy máu lướt qua ta, ta nghĩ rằng không thể chết như vậy được.

 

Ta chết rồi, nàng có khóc không?

 

Thực không dám tưởng tượng thế giới sau khi ta chết, nơi không có Tang Tang, thật khủng khiếp.

 

Gặp lại Tang Tang lần nữa, là ngày nàng và Tống Nghiễn Sơ đại hôn.

 

Ta vốn định đưa nàng đi.

 

Nhưng khi ta đưa tay ra, một giọng nói lạnh lùng kỳ lạ vang lên.

 

[Mẹ ơi! Tu la tràng! Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi, lần thứ N+1 hoàn toàn sụp đổ rồi!]

 

[Trong cốt truyện chính, đến khi Nam Tang và Thái tử đại hôn là xem như hoàn tất. Nhưng nhưng nhưng giờ đây, Tạ Chước như đã tỉnh ngộ rồi!]

 

[Không được, không được. Ký chủ à, hay là… chúng ta làm lại từ đầu?]

 

Tuy không hiểu lắm, nhưng ta vô thức hiểu rằng Tang Tang muốn rời đi.

 

Nếu không giữ được Tang Tang…

 

Ta sẽ dốc toàn lực, tìm lại nàng.

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page