Ta là Diêm Vương

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Vào đầu đông, ta hạ sinh một công chúa, sắc phong làm Hoàng thái nữ.

 

Văn võ bá quan không còn vừa lòng, bắt đầu giục giã ta sinh hoàng tử, tựa như thiên hạ này trời sinh vốn nên do nam nhân làm chủ.

 

Mà ta thì không phải hạng người biết nghe lời.

 

Từng điều từng điều tân luật được ban ra.

 

Cho phép nữ tử mở trường, buôn bán, nhập triều.

 

Cho phép nữ tử kế thừa gia nghiệp, cưới nhiều phu quân.

 

Cho phép nữ tử và nam nhân có quyền lợi như nhau.

 

Ta muốn từng bước tháo bỏ xiềng xích ngàn năm đè trên vai nữ nhi.

 

Triều thần lại chẳng vui vẻ gì.

 

Chốn triều đường ồn ào đến nỗi khiến đầu ta phát đau.

 

Dường như bọn họ đã quên danh xưng “Hoạt Diêm Vương” của ta.

 

Ta sai Ngô Ảnh tra kỹ mấy kẻ to mồm nhất kia.

 

Làm quan nhập triều, có ai chịu nổi điều tra chứ?

 

Tham ô nhận hối lộ, kết đảng mưu cầu tư lợi, chém đầu không tha.

 

Chưa tới nửa năm, triều đường liền trở nên yên ổn.

 

Cũng chẳng cần thiết phải đồng thanh ca tụng, chỉ cần biết nghe lời người, không còn cái tư tưởng nam tôn nữ ti thấp.

 

Chân lý “Trung ngôn nghịch nhĩ, lợi ư hành”,

 

Ta vẫn hiểu.

 

Dần dần, triều đường xuất hiện bóng dáng nữ quan.

 

Các nàng đều xưng tụng ta là minh quân ngàn đời.

 

Hoàng thái nữ cũng được giáo dưỡng theo tư tưởng của ta.

 

Ta đã có được thứ tự do lớn nhất thiên hạ — nghĩ gì làm nấy.

 

Nhưng lòng ta vẫn nặng nề.

 

12.

 

Mặt trời chiều ngả bóng tây.

 

Ta cho lui tả hữu, một mình ngồi trong lương đình ở Ngự hoa viên.

 

Trên bàn đặt hai chén trà.

 

Ta bắt đầu gọi hệ thống trong lòng.

 

Ánh bạc loé lên, trước mắt ta bỗng hiện ra một tiểu thái giám gầy yếu.

 

Ta kinh ngạc: “Ngươi là hệ thống?”

 

Tiểu thái giám mỉm cười: “Ký chủ, đã lâu không gặp a!”

 

Ta ngơ ngác: “Hệ thống còn có thể hóa hình?”

 

Tiểu thái giám gật đầu: “Phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, nên thời gian không dài. Ký chủ, có gì mau hỏi đi!”

 

Ta dò xét: “Nếu nhiệm vụ thất bại, các ngươi có phải sẽ xoá ta không?”

 

Tiểu thái giám cau mày: “Theo lý thì đúng là phải xoá.”

 

Nghe thế, tay ta liền thò về phía giày ống.

 

Nếu hệ thống có thể hóa hình, hẳn là cũng có thể bị giet.

 

Tiểu thái giám lại nói: “Yên tâm đi, hiện giờ ngươi đã là người mang khí vận trong sách, hệ thống cũng không xoá nổi ngươi đâu.

 

“Vả lại, vũ khí lạnh không thể giet được hệ thống.”

 

Ta lúng túng rút tay về.

 

Nhưng nghe xong rằng sẽ không bị xoá, lòng ta cũng an ổn trở lại.

 

Không ai nói gì.

 

Một lúc sau, tiểu thái giám lưu luyến nhìn ta một cái: “Ký chủ, ta cũng phải nói lời cáo biệt. Nhiệm vụ bên này coi như đã xong, ta phải đến thế giới khác rồi.”

 

Nhìn thân thể tiểu thái giám phát ra ánh bạc lấp lánh, ta gật đầu: “Đi đường bình an!”

 

Ngay khi tiểu thái giám sắp biến mất, ta chẳng hiểu sao lại cất lời: “Hệ thống, lúc ta vừa đến thế giới này, chẳng chịu làm nhiệm vụ cho đàng hoàng, sao ngươi không xoá ta?”

 

Tiểu thái giám đã tan biến hẳn, nhưng trong đầu ta lại vang lên một âm thanh điện tử:【Ngươi a! Kiếp trước khổ quá rồi, kiếp này nhất định phải sống tùy tâm tùy ý.】

 

Choang!

 

Chén trà trong tay rơi xuống đất.

 

Tim ta bỗng nhói lên, hai mắt nóng bừng, lệ ào ạt tuôn ra.

 

“Sư phụ!”

 

13.

 

Năm Phụng Thiên thứ ba, tháng Tư, Đại Càn triều.

 

Cung nhân chợt nghe tiếng khóc, thấy Phụng Thiên đế ngồi một mình trong Ngự Cảnh đình mà rơi lệ.

 

Từ đó về sau, Phụng Thiên đế cần mẫn trị quốc.

 

Mười năm sau khai sáng thời đại thịnh thế của Đại Càn.

 

Lừng danh thiên hạ.

 

Hoàn.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page