Khi đến chiếu ngục, Lý Hiển vừa nghe là ta, liền bảo thị vệ thả cho vào.
Trong phòng giam, Lý Thịnh đã bị đánh đến mình đầy máu me.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn ta một cái, “oẹ” một tiếng phun ra ngụm máu tươi, thật khiến người ta đau lòng thay.
Lý Hiển sắc mặt không vui: “Lý Thịnh, ngươi chớ nên mạnh miệng nữa, một phong thư gửi cho Dương gia quân, Trẫm còn có thể lưu cho ngươi một mạng.”
Lý Thịnh nhếch mép cười lạnh: “Mơ tưởng!”
Lời vừa dứt, ngục tốt lại bắt đầu đá liên hồi vào bụng y.
Lý Hiển cau mày: “Giet đi! Trẫm muốn xem Dương gia quân rốt cuộc vì vương gia nào mà khởi binh.”
Thân thể Lý Thịnh cứng đờ, song vẫn không ngẩng đầu nhìn ta.
Ta mở miệng: “Việc dơ bẩn, cứ để ta.”
Lý Hiển sửng sốt, liếc mắt nhìn chân ta: “Uyển Uyển, nàng làm được chứ?”
Ta khẽ nhếch môi: “Chỉ là gãy chân thôi.”
Dứt lời, ta tiếp lấy đoản đao mà á nô đưa tới, thi triển khinh công bay thẳng lên cao.
Lưỡi dao chuẩn xác đâm thẳng vào tim Lý Thịnh.
Lý Thịnh trợn to mắt, khẽ thì thầm: “Vì sao?”
Ta bịt miệng hắn lại, thuận tay nhét viên thuốc vào kẽ ngón tay.
Một đao chí mạng, ta đạp tường lùi về sau, ổn định đáp xuống xe lăn.
Hai mắt Lý Hiển sáng rực: “Công phu của Uyển Uyển quả thật không tệ.”
Nhìn thấy thi thể Lý Thịnh bị khiêng đi, Lý Hiển liền đẩy xe ta đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, sâu trong chiếu ngục truyền đến tiếng gào thét cùng mắng chửi.
“To gan, lão tử là thống lĩnh Ngự Lâm quân – Ngô Ảnh, mau thả ta, ta muốn gặp Hoàng thượng!”
Ta nghi hoặc ngẩng đầu.
Trong mắt Lý Hiển thoáng lộ vẻ bối rối: “Chỉ là một kẻ điên trong ngục, đừng để ý!”
Ta gật đầu: “Dám mạo danh Ngô Ảnh, cứ giet đi là xong!”
Lý Hiển nửa cười nửa không: “Uyển Uyển thật lòng nói vậy?”
“Tự nhiên là thật!”
“Được! Người đâu, bảo kẻ bên trong câm miệng!”
Tiếng trường đao xuyên qua thân thể vang lên, chiếu ngục lập tức yên tĩnh hẳn.
Tin tức Tứ hoàng tử Lý Thịnh đột tử trong ngục nhanh chóng truyền ra.
Dương gia quân quả nhiên có phản ứng.
Trước là thần tốc tiến vào vài chục dặm, sau lại đột nhiên đóng trại tại chỗ, không tiến thêm bước nào.
Lý Hiển chỉ cảm thấy quyết định của mình thật chính xác.
Kỳ thực là do ta lấy được tín vật của Lý Thịnh, một phong thư gửi đến Dương gia quân bảo họ tạm hoãn binh mã.
Tạm thời không còn uy hiếp, Mạnh Tình Hinh lại khóc lóc tố cáo.
Lý Hiển không đến trúc hiên nữa, toàn tâm toàn ý cùng Mạnh Tình Hinh chuẩn bị điển lễ phong Hậu.
Ngày đại điển phong Hậu, ta đem huyết cổ mà mình dưỡng kỹ đút cho người trên giường.
Xong xuôi, ta mang theo ngọc tỷ sách lập Hoàng hậu, tiến về Kim Loan điện.
6.
“Ban ngọc tỷ sách lập!”
Thái giám tổng quản hô to một tiếng.
Ta nâng ngọc tỷ sách lập Hoàng hậu, từng bước từng bước đi lên Kim Loan điện.
Lý Hiển thấy ta bước đi ung dung, đôi chân đã hoàn toàn bình phục, trong mắt liền thoáng hiện vẻ e dè.
Mạnh Tình Hinh thì ngẩng đầu cao ngạo, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Ta tiến tới gần Mạnh Tình Hinh, đưa khay ngọc tỷ về phía nàng ta.
Khóe môi Mạnh Tình Hinh ẩn hiện nụ cười, nhỏ giọng đắc ý: “Tỷ tỷ thứ lỗi, cuối cùng là muội thắng rồi!”
Ta bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng nhếch môi, tay dưới khay siết chặt lấy chuôi đoản kiếm.
Tia sáng từ mũi kiếm chiếu vào mắt Mạnh Tình Hinh.
Nụ cười của nàng ta đông cứng trên mặt, nét kinh hoảng lan khắp dung nhan: “Ngươi định làm gì? Ta là…”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, đoản kiếm đâm thẳng vào tim Mạnh Tình Hinh.
Lời nàng ta còn chưa dứt, đã hoàn toàn tắt thở.
Ta rút đoản kiếm ra, thi thể Mạnh Tình Hinh ngã xuống đất, lúc này quần thần mới hoàn hồn.
“Hộ giá ~ Hộ giá ~”
You cannot copy content of this page
Bình luận