Ta là Diêm Vương

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Quả không hổ danh là nữ chủ, sắc nước hương trời, dung mạo khuynh thành, da trắng như tuyết, dáng ngọc như liễu, mềm mại yếu đuối khiến người thương xót.

 

Ngay cả nữ tử như ta nhìn cũng không dời được mắt.

 

Lý Hiển vốn là đại phản diện trong sách, yêu nữ chủ cũng là lối mòn thường thấy.

 

Huống hồ hắn còn phụ ta!

 

Ta cười thê lương, trong mắt Lý Hiển lại thấy là thương xuân bi thu.

 

“Uyển Uyển, nàng không cần như thế, nếu nàng ở chung với Tình Hinh một thời gian, hẳn cũng sẽ giống Trẫm và mẫu hậu, sinh lòng yêu mến nàng ấy.”

 

Nghe vậy, Mạnh Tình Hinh ngoan ngoãn bưng trà tiến lại gần: “Tỷ tỷ, mời dùng trà.”

 

Chén trà còn chưa kịp đưa tới tay, tay Mạnh Tình Hinh run lên, nước trà nóng hổi đổ cả vào chân ta, khiến ta không nhịn được mà run rẩy một cái.

 

Mạnh Tình Hinh lại hét lên, che tay mắt hoe đỏ: “Tỷ tỷ, có phải trà không hợp khẩu vị? Muội đi đổi chén khác.”

 

Lý Hiển vội vàng tới xem, thấy chỉ bỏng một mảng cỡ móng tay, liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người sắc mặt đầy giận dữ: “Tình Hinh không như nàng, da dày thịt thô, sao chịu nổi nước trà nóng như vậy.”

 

Thái hậu ung dung chẳng chút hoảng hốt: “Được rồi được rồi! Uyển nhi cũng coi như đã trút giận, thôi đừng sinh lòng hiềm khích với Tình Hinh nữa.”

 

Mạnh Tình Hinh nước mắt rơi từng hạt: “Hoàng thượng, người đừng trách tỷ tỷ, là thiếp… là thiếp không cẩn thận làm đổ trà.”

 

Lý Hiển đau lòng ôm nàng vào lòng, nhìn sang ta: “Lần này Trẫm không trách nàng làm bỏng Tình Hinh, gọi nàng tới là để thương nghị chính sự.”

 

“Tình Hinh chờ Trẫm mười năm, đã quá tuổi hôn phối. Tháng sau là sinh thần hai mươi của nàng ấy, Trẫm muốn tổ chức điển lễ phong Hậu trước ngày đó.”

 

Mạnh Tình Hinh che mặt khóc nức: “Tỷ tỷ, ở quê hương chúng ta, nếu qua hai mươi tuổi mà chưa xuất giá thì bị xem là đại hung, mong tỷ tỷ thành toàn.”

 

Vừa nói, Mạnh Tình Hinh định quỳ xuống, Lý Hiển vội đưa tay đỡ lấy nàng ta.

 

Ánh mắt Thái hậu đầy thương xót: “Tình Hinh hầu hạ ai gia nhiều năm, ai gia đương nhiên hiểu lòng nàng, một tâm nguyện nhỏ như thế đâu có gì quá đáng.”

 

“Huống hồ…” Thái hậu lộ vẻ không vui nhìn ta: “Uyển nhi chẳng qua là cung nữ xuất thân, giữ khư khư ngọc tỷ sách lập Hoàng hậu là trái lễ nghi. Nếu còn cứ như vậy, vị trí Hoàng quý phi về sau e cũng không giữ được.”

 

Trong mắt Lý Hiển thoáng qua tia bất mãn, định mở lời phản biện, thì Mạnh Tình Hinh trong lòng lại khẽ nức nở.

 

Lý Hiển đành xuôi theo, nói: “Trẫm cũng có ý này, Trẫm biết nàng xưa nay cố chấp, nhưng lễ phong Hậu là đại sự, không thể có chút sơ suất nào…”

 

Diêm Vương gọi ngươi canh ba chết, ngươi lại đòi canh hai lên đường.

 

Nghĩ đến kế hoạch còn lại không đến một tháng, ta liền cướp lời: “Được!”

 

Lý Hiển sững người: “Nàng đồng ý?”

 

Ta mỉm cười: “Hôm ấy, ta sẽ đích thân dâng ngọc tỷ sách lập tân hậu.”

 

Ánh mắt Lý Hiển nhìn ta chằm chằm, như muốn nhìn thấu điều gì đó từ gương mặt ta, sau cùng lại dời ánh nhìn: “Sau lễ phong Hậu, thánh chỉ phong Hoàng quý phi sẽ được đưa tới trúc hiên.”

 

Mạnh Tình Hinh lộ vẻ u oán nhìn ta một cái.

 

Ta coi như không thấy: “Nếu không còn chuyện gì, thần thiếp xin cáo lui.”

 

Á nô đẩy ta trở về trúc hiên, không ngờ Lý Hiển lại đuổi theo sau: “Uyển Uyển, chân nàng…?”

 

Ta mặt không biểu cảm: “Không hại gì.”

 

Lý Hiển cuống lên: “Uyển Uyển, nàng đừng như vậy, Trẫm cùng nàng lớn lên, tự nhiên hiểu tính nàng. Trẫm biết nàng uất ức, nàng yên tâm, về sau Trẫm nhất định sẽ bù đắp gấp bội.”

 

Ta chau mày: “Vừa rồi trước mặt Mạnh Tình Hinh, Hoàng thượng đâu có như vậy.”

 

Lý Hiển lộ vẻ hối hận: “Trẫm cũng không hiểu nữa, chỉ cần đến gần Tình Hinh, Trẫm liền muốn đối tốt với nàng ấy, lời nàng nói Trẫm cũng chẳng nỡ từ chối. Nhưng mà, rõ ràng người Trẫm yêu nhất vẫn là…”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page