Chương 1:
07/05/2025
Chương 2:
07/05/2025
Chương 3:
07/05/2025
Chương 4:
07/05/2025
Chương 5:
07/05/2025
Chương 6:
07/05/2025
Chương 7:
07/05/2025
Chương 8:
07/05/2025
Chương 9:
07/05/2025
Chương 10:
07/05/2025
Chương 11:
07/05/2025
Chương 12:
07/05/2025
Chương 13:
07/05/2025
Chương 14:
07/05/2025
Chương 15: Đồng hành
24/06/2025
Chương 16: Yến Vô Song
24/06/2025
Chương 17: Chu Kiến Nam
24/06/2025
Chương 18: Quá mật mặt
24/06/2025
Chương 19: Đúng là làm màu
24/06/2025
Hắn thật sự không thể nào nói chuyện nổi với cái đồ đàn bà thất học này!
Hắn nghiến răng ken két: “Đồ đàn bà thô tục, đúng là làm ô nhục người có học! Ta đây là hạng nhất môn Phù pháp đấy, hừ, nếu ta nhớ không lầm, cô đừng nói đến điểm số, e rằng đến tờ giấy thi còn chẳng nhận ra ấy chứ?”
Yến Vô Song cười khẩy một tiếng: “Phải đó, ta không nhận ra thì đã sao nào? Có cản trở việc ta đánh ngươi rụng răng đầy đất trong giờ Thể thuật không?”
Chu Kiến Nam: “…”
Ký ức đau thương lập tức ùa về.
Hắn ôm má, lòng còn sợ hãi: “Đồ đàn bà chanh chua! Cô đúng là đồ đàn bà thô lỗ thất học, ta chưa từng thấy nữ tử nhà nào giống như cô cả!”
Yến Vô Song “Ồ” một tiếng: “Thế thì bây giờ ngươi thấy rồi đấy. Với lại, ngươi là cái thá gì, ngươi thích hay không thì có ích cái đếch gì, cản trở ta ăn hay cản trở ta uống chắc?”
Chu Kiến Nam tức đến mặt đỏ bừng: “Cô, cô, cô…”
Yến Vô Song mất kiên nhẫn: “Cô cái gì mà cô, đến nói cũng không xong nữa rồi à? Ta mà vô dụng như ngươi thì đã xấu hổ tự treo cổ chết quách cho rồi. Bên kia vừa hay có cái cây cổ lệch kìa, ờ, giờ ngươi đi thắt cổ vẫn còn kịp đấy.”
Chu Kiến Nam tức đến suýt ngất đi.
Hắn cố gắng hít thở đều, quay sang nói với Liên Kiều đầy chính nghĩa: “Kẻ sĩ có thể bị giết chứ không thể bị sỉ nhục, ta không thể nào đi cùng hạng người như nàng ta, tuyệt đối không thể!”
Yến Vô Song khoanh tay cười khẩy: “Nói cứ như ta đây muốn đi cùng ngươi lắm ấy.”
Liên Kiều: “…”
May thay, nàng biết cách trị hai người này.
Thế là Liên Kiều mặt không đổi sắc, chỉ trời thề với Yến Vô Song: “Sau khi xong việc, ta sẽ viết hộ cô tất cả văn thư.”
Yến Vô Song lập tức mặt mày hớn hở, choàng tay ôm cổ Liên Kiều, suýt nữa siết chết nàng: “Sao không nói sớm! Đi chứ, đi chứ, đi cùng hắn… cũng tạm chấp nhận được.”
Ngay sau đó, Liên Kiều đẩy Yến Vô Song ra, sửa lại y phục, rồi quay sang Chu Kiến Nam: “Lăng Ba Bí Kíp, đi hay không?”
Mắt Chu Kiến Nam sáng rực, hắn muốn cuốn sách không còn xuất bản nữa này lâu lắm rồi, chỉ là… hắn do do dự dự, liếc nhìn người phụ nữ thô lỗ kia.
Liên Kiều quyết tâm: “Thêm một cuốn Vô Tướng Tâm Pháp nữa.”
Chu Kiến Nam lúc này mới gật đầu: “Cô… cô không được nuốt lời đâu nhé, hơn nữa, phải bảo vệ ta chu toàn, nếu không người phụ nữ này nhất định sẽ đánh chết ta!”
Liên Kiều: “…”
Nàng vỗ vai Chu Kiến Nam: “Yên tâm, đánh không chết đâu.”
Có điều, gãy tay gãy chân, thì không phải chuyện của nàng nữa.
Dù sao cũng coi như giải quyết xong rồi! Liên Kiều thở phào một hơi dài.
Còn lại, chỉ có Lục Vô Cữu thôi.
Mặc dù Liên Kiều bây giờ rất không muốn đối mặt với hắn, nhưng vẫn rất tò mò hắn sẽ dẫn theo mấy người.
Hoàng thất nhiều tu sĩ cấp cao như vậy, hắn tùy tiện chọn mấy người cũng dư sức rồi.
Thế nhưng, ngày hôm sau, lúc đến địa điểm đã hẹn, Liên Kiều lại chỉ nhìn thấy một người và một thanh kiếm.
Nàng cũng chẳng bận tâm đến sự ngượng ngùng hôm trước nữa, dụi dụi mắt, nhìn trái nhìn phải, nhìn hồi lâu, dưới chân núi không còn người nào khác nữa.
Cuối cùng, nàng không nhịn được ghé sát lại: “Chỉ có huynh thôi à, không có người khác sao?”
Lục Vô Cữu lạnh lùng nói: “Người khác? Mang đến làm gì, vướng chân à?”
Liên Kiều ngây người: “Chuyến đi này nguy hiểm, ít nhất cũng phải mang theo trợ thủ chứ?”
Lục Vô Cữu hơi cụp mắt, ánh mắt hiện rõ ‘nàng xem ta có giống người cần trợ thủ không?’.
Liên Kiều nghiến răng: Được, huynh giỏi làm màu!
Nghĩ lại, hắn không gọi người cũng tốt, dù sao bọn họ cũng không thật sự kề vai chiến đấu.
Đến lúc đó lỡ như tập hợp đủ mảnh vỡ, bọn họ ba đánh một, nói không chừng có thể cướp hết mảnh vỡ về.
Trong lòng Liên Kiều hí hửng tính toán, rất nhanh liền mặt mày hớn hở: “Nếu đã như vậy, vậy thì xuất phát thôi!”
Lục Vô Cữu liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của nàng, cười lạnh một tiếng, xoay người đi thẳng về phía trước.
Phía sau, hai người Yến Vô Song và Chu Kiến Nam đồng loạt rụt đầu lại.
Đợi Lục Vô Cữu đi xa, Chu Kiến Nam mới hoảng sợ kéo kéo tay áo Liên Kiều.
“Cái đó… Điện hạ cũng đi cùng chúng ta sao?”
Liên Kiều gật đầu: “Đúng vậy.”
Vẻ hoảng sợ trên mặt Chu Kiến Nam tức khắc biến thành vui mừng khôn xiết: “Sao cô không nói sớm, nói sớm ta đã đồng ý lâu rồi!”
Liên Kiều như gặp ma: “Cái đó… nếu ta nhớ không lầm, ở đại hội Tiên Kiếm năm ngoái, hình như hắn một chiêu đã hạ gục ngươi rồi mà?”
Chu Kiến Nam vẫn chìm đắm trong sự phấn khích: “Đúng vậy, có thể bị hạ gục đã là lợi hại lắm rồi biết không, bao nhiêu người ngay cả góc áo của Điện hạ còn chưa chạm tới đã ngã rồi! Nếu có thể bị hắn đánh thêm lần nữa thì thật là hạnh phúc quá. Năm nay ta đã cố gắng tu luyện một năm, nói không chừng lúc bị đánh có thể chạm vào tay hắn đó!”
Liên Kiều: “…”
Yến Vô Song: “…”
Lần đầu tiên thấy có người bị đánh mà còn nghiện.
Đúng là tiện nam mà!
You cannot copy content of this page
Bình luận