Hôn Chết Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 16: Yến Vô Song

Chương trước

Chương sau

Nói xong, nàng làm như thật, lấy kiếm vạch một đường trên đất cạnh mép giường, sau đó bê một cái ghế tựa lưng vào giường, nói: “Huynh cứ ở yên đó, nếu dám lại gần, đừng trách ta không khách khí!”

Lục Vô Cữu liếc nhìn vạch cảnh giới không hề có chút linh lực nào kia, đến mí mắt cũng lười nhấc lên.

Sau đó nữa, hắn không ngồi ghế, cũng không động vào giường, mà khoanh tay dựa vào cột giường, nhắm mắt chờ nửa canh giờ còn lại trôi qua.

Còn Liên Kiều thì kéo rèm lại, cẩn thận kéo đến ba lớp, rồi lại áp tai vào màn giường lắng nghe.

Nhưng ngoài tiếng gió núi thổi qua ngọn cây xào xạc, thì không còn động tĩnh nào khác. Hơn nữa, tiếng hít thở của Lục Vô Cữu rất nhẹ, nhẹ đến mức Liên Kiều dần cảm thấy buồn ngủ.

Đã thức trắng liên tục ba đêm, nàng thực sự rất buồn ngủ, vốn định cố thức cho qua nửa canh giờ, không ngờ mí mắt dần trĩu nặng, lại thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi Liên Kiều mở mắt lần nữa, trời đã sáng trưng.

Nàng vén rèm, lồm cồm bò dậy, thấy y phục trên người mình vẫn chỉnh tề, không hề lộn xộn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, vừa ngẩng đầu lên, nàng liền sững sờ ——

Chỉ thấy chiếc áo lót tối qua nàng vốn giấu ở đầu giường vậy mà lại bị treo một cách lồ lộ trên tay vịn của ghế!

Trên áo lót còn gài một mảnh giấy, nét chữ mạnh mẽ, giọng điệu kiềm chế.

Nhưng… không khó để đọc ra ý tứ là nhắc nhở nàng lần sau chú ý tư thế ngủ, đừng có cái gì cũng đá văng vào lòng người khác.

Tay Liên Kiều cầm mảnh giấy khẽ run lên, ý này là tối qua lúc ngủ nàng đã đá chiếc áo lót vào lòng Lục Vô Cữu ư?

Không thể nào, không thể nào lại xấu hổ đến mức này chứ!

Nàng tưởng tượng cảnh Lục Vô Cữu dùng một ngón tay khều chiếc áo lót của mình lên, mặt lập tức đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, rên rỉ một tiếng rồi vùi đầu vào gối.

Càng bi thảm hơn là, chiếc áo lót này vậy mà lại là cái nàng đã mặc qua…

Chuyện này thì có khác gì cởi đồ ngay trước mặt Lục Vô Cữu chứ? Liên Kiều ôm mặt, cảm thấy mình thà tìm một miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi còn có thể diện hơn!

Sự cố áo lót gián tiếp khiến Liên Kiều cả ngày trời không dám đối mặt với Lục Vô Cữu.

Vì vậy, khi bàn bạc xem nên dẫn theo ai cùng đi tìm mảnh vỡ, Liên Kiều đã nói năng lấp lửng, quyết định tạm thời bỏ qua Lục Vô Cữu, tự mình tìm trước đã.

Để đề phòng yêu giới có biến động lạ, chuyện mảnh vỡ Không Động Ấn bị đánh cắp lần này không hề được công khai ra bên ngoài.

Vì thế, Liên Kiều và cha nàng đã bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định chọn ra hai người.

Một người là tán tu mới bái nhập sơn môn chưa được hai năm, cũng là bạn tốt của nàng – Yến Vô Song. Trong thời đại mà các thế gia nắm giữ mọi thứ như hiện nay, người bình thường có cơ hội tu luyện đã là chuyện phi thường rồi, huống chi là được bái nhập vào Vô Tương tông.

Có thể tưởng tượng được, Yến Vô Song chắc chắn có căn cốt phi phàm.

Nhưng, nàng ta có một khuyết điểm chí mạng —— thất học.

Chữ to bằng cái đấu cũng không biết lấy một chữ, mãi cho đến bây giờ, mới có thể miễn cưỡng nhận ra được mặt chữ trên thư từ.

Điều này cũng chẳng trách được, ai bảo trước đây nàng ta từng là sơn tặc cơ chứ.

Vì vậy, sau khi bái nhập Vô Tương tông, Yến Vô Song đặc biệt khác người —— nàng ta tu luyện thể thuật.

Cách ăn mặc của nàng ta cũng cực kỳ dễ nhận ra, nếu ngươi thường xuyên đi trên đường, nhìn thấy một thiếu nữ trông có vẻ hiền lành ít nói nhưng lại xách theo hai cây búa lớn, thì chắc chắn đó là Yến Vô Song không thể sai được.

Dùng lời của nàng ta mà nói chính là: Biết chém biết giết là được rồi, cần quái gì văn hóa. Lão nương ghét nhất mấy tên thư sinh yếu như sên lại còn lắm điều, lằng nhà lằng nhằng, một đao chém chết được cả đôi!

Vì vậy, khi Liên Kiều hỏi nàng ta có muốn cùng xuống núi không, Yến Vô Song vác hai cây búa lớn trên vai, đồng ý ngay tắp lự.

“Đi chứ, đương nhiên là đi! Ở trên núi đúng là bức chết lão nương rồi, không được đánh không được mắng, đặc biệt là cái tên gà bệnh yếu nhớt Chu Kiến Nam kia, suốt ngày mở mồm thánh hiền, ngậm mồm sách nói, quả nhiên là một tên ‘tiện nam’, ngày nào cũng lải nhải làm người ta phát bực.”

Liên Kiều: “… À thì, cái tên gà bệnh Chu Kiến Nam mà cô nói ấy, cũng đi cùng chúng ta.”

Yến Vô Song trợn tròn mắt: “Cô nói cái tên ‘tiện nam’ đó á? Hắn đi thì làm được gì, dựa vào cái mồm mép làm yêu quái cười chết chắc?”

Liên Kiều còn chưa kịp mở miệng, Chu Kiến Nam đã không biết từ đâu chui ra, sửa lại chiếc ngọc quan trên đầu, tức tối nói: “Yến Vô Song, ta nhắc lại lần nữa, ta tên là Kiến Nam, Kiến trong ‘Du nhiên kiến Nam Sơn’, Nam trong ‘Du nhiên kiến Nam Sơn’, không phải ‘tiện nam’ (Jian Nan – tiện nhân), cô có hiểu không hả? Ta là công tử của Tiêu Minh Chu thị đấy, cái tên này đặt hay biết bao nhiêu!”

Yến Vô Song nghi ngờ: “Có gì khác nhau à? Lẽ nào là… thong thả làm chuyện tiện?”

Chu Kiến Nam: (Vẻ mặt đau khổ.)

Hết Chương 16: Yến Vô Song.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page