Linh Và Tai Họa

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Nghe hắn nói vậy, ta khẽ thở dài: “Xuân vốn là tiết vạn vật hồi sinh, sinh linh hưng vượng nhất. Nếu không còn tai họa, thế nhân rồi cũng sẽ lại yêu thích mùa xuân thôi.”

 

Bùi Du cất tiếng, giọng trầm thấp: “Nhà của ta chết hết vào mùa xuân, khi yêu vật tràn vào thôn làng, chẳng còn lại gì. Ngay cả sư huynh cứu mạng ta cũng mất mạng vào mùa xuân.”

 

“Ta hận yêu vật, cũng hận cả xuân thì.”

 

Hắn thản nhiên kể về thân thế của chính mình.

 

Lòng ta khẽ động, cuối cùng cũng hiểu được vì cớ gì Bùi Du lại căm hận yêu nghiệt đến thế.

 

“Sư huynh, vậy… để ta nói huynh nghe một bí mật. Bí mật này chỉ mình huynh biết, đến cả sư phụ cũng chẳng hay.”

 

Bùi Du ngẩng mắt nhìn sang.

 

“Kỳ thực ta không gọi là Đông Song Nhi, ta tên là Đông thôi. Nhưng tỷ tỷ nói, tên người trần phải có đôi có cặp mới tốt, nên ta đành thêm hai chữ vào.”

 

“Đông?”

 

“Ừm!”

 

“Lại nói huynh nghe thêm một bí mật nữa. Kỳ thật… ta cảm thấy sư huynh là người cuối cùng trên thế gian này có thể giết ta. Bởi vì, trên người huynh, có khí tức của cố nhân.”

 

… 

 

Bệnh của ta vẫn chưa khá hơn.

 

Càng đến gần Lộc Thành, bệnh tình lại càng thêm trầm trọng.

 

Lúc đầu còn gắng gượng chống gậy bằng cành cây mà đi, về sau đôi chân chẳng còn chút sức lực nào, Bùi Du bèn cõng ta lên lưng mà đi tiếp.

 

Song đầu óc ta lại dần trở nên minh mẫn hơn.

 

“Sư huynh, huynh không hỏi vì sao ta nhất định phải đến Lộc Thành ư?”

 

Phóng mắt nhìn ra phía trước, đã có thể trông thấy hình dáng Lộc Thành thấp thoáng nơi xa.

 

Khu rừng Bàn La nổi danh nguy hiểm, bị yêu thụ và dây leo chiếm cứ, thế mà hai ta lại vô sự vượt qua, bình an vô ngại.

 

Tựa vào lưng Bùi Du, không hiểu sao trong lòng ta bỗng thấy an tâm lạ thường.

 

“Ta đã từng hỏi rồi, nhưng ngươi có chịu nói cho ta biết đâu?”

 

Không nhìn thấy sắc mặt hắn, nhưng nghe giọng cũng đoán được đôi phần phiền muộn.

 

Ta bật cười khẽ, liền chuyển sang đề tài khác: “Sư huynh, thân thể huynh cứng đờ quá. Phải chăng trước nay chưa từng cõng nữ tử bao giờ?”

 

“Nói nữa ta sẽ ném ngươi xuống đấy.”

 

Bùi Du căng cả người lại.

 

Ta lập tức ngậm miệng, chẳng dám trêu chọc thêm.

 

Khi sắp đến ngoài thành Lộc, ta bảo hắn thả ta xuống.

 

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy yêu thụ khắp mình đầy nụ hoa, như thể chỉ cần chốc lát nữa là sẽ đồng loạt khai nở.

 

Tuyết lớn trên trời vẫn rơi trắng xóa, phủ kín Lộc Thành một tầng băng tuyết dày nặng.

 

Bùi Du phủi tuyết trên áo ta, giương ô che đầu, trông về phía yêu thụ mà thán phục nói: “Cớ sao còn chưa tới xuân, mà yêu thụ đã muốn khai hoa?”

 

Ta ho khan một trận, đáp: “Sư huynh, sắp xuân rồi… trong rừng, chúng ta đã lưu lại quá lâu.”

 

“Mùa xuân ở Lộc Thành… đến sớm hơn những nơi khác.”

 

Tuy trấn Ô mới vừa bước vào đông chưa đầy một tháng, song bởi tai họa giáng lâm, nên xuân ở Lộc Thành khi nào cũng đến sớm hơn nhiều.

 

Ta quay đầu nhìn về phía Bùi Du, lần đầu không cùng hắn đấu khẩu, mà dịu giọng nói: “Sư huynh tiễn ta đến đây thôi, đoạn đường kế tiếp… chỉ có thể do một mình ta bước đi.”

 

Bùi Du toan nói điều gì đó.

 

Ta liền ngắt lời: “Kỳ thật ta chưa từng nói cho huynh biết — không ai có thể nói dối trước mặt ta, bởi vì, ta đều nhìn ra cả.”

 

“Ta thừa nhận, ta đuổi theo muội đến đây chính là vì muốn tìm muội. Sư muội, muội không có tư cách cản ta làm điều ta muốn.”

 

Bùi Du dứt khoát thừa nhận.

 

Ngày biết sư muội âm thầm rời khỏi tông môn, hắn đã vội vàng đến hỏi sư phụ.

 

Nhưng sư phụ lại bế quan không tiếp, chỉ nhờ người truyền cho hắn hai câu.

 

“Đi hay không đi, vốn dĩ lòng ngươi đã có đáp án, cần chi phải tới hỏi ta?”

 

“Nếu đã quyết, thì hãy dốc toàn tâm toàn lực mà làm. Dù có phải lấy mạng đổi mạng… cũng đáng.”

 

Dẫu vậy, sư phụ vẫn lặng lẽ đưa cho hắn không ít linh vật giữ mạng.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page