Danh sách chương

Chương 1: Xuyên Không

19/06/2025

Chương 2: Nguy hiểm

19/06/2025

Chương 3: Về nhà

19/06/2025

Chương 4: Phu quân

19/06/2025

Chương 5: Ngoại hình

19/06/2025

Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm

19/06/2025

Chương 7: Khoai lang

19/06/2025

Chương 8: Tam đệ

20/06/2025

Chương 9: Đòi tiền

20/06/2025

Chương 10: Khám người

20/06/2025

Chương 11: Cứu người

20/06/2025

Chương 12: Khám bệnh (1)

20/06/2025

Chương 13: Khám bệnh (2)

20/06/2025

Chương 14: Nghi ngờ

20/06/2025

Chương 15: Đối mặt

20/06/2025

Chương 16: Thỏa thuận (1)

21/06/2025

Chương 17: Thỏa thuận (2)

21/06/2025

Chương 18: Ngủ ngon

21/06/2025

Chương 19: Công việc đồng áng (1)

21/06/2025

Chương 20: Công việc đồng áng (2)

21/06/2025

Chương 21: Rong biển

21/06/2025

Chương 22: Lý Ngọc Đường

21/06/2025

Chương 23: Kẻ thù

21/06/2025

Chương 24: Bản thiết kế

21/06/2025

Chương 25: Bữa sáng

21/06/2025

Chương 26: Không đến

21/06/2025

Chương 27: Cẩm Nhi

21/06/2025

Chương 28: Tin đồn

21/06/2025

Chương 29: Vu oan

22/06/2025

Chương 30: Lý Nhị Lại

22/06/2025

Chương 31: Tập Yoga

22/06/2025

Chương 32: Góa phụ

22/06/2025

Chương 33: Bạn bè

22/06/2025

Chương 34: Báo thù

22/06/2025

Chương 35: Tin tưởng

22/06/2025

Chương 36: Phương Trì

22/06/2025

Chương 37: Trở về

22/06/2025

Chương 38: Đi học

22/06/2025

Chương 39: Hoài niệm

22/06/2025

Chương 40: Giữ gìn

22/06/2025

Chương 41: Dạy học

22/06/2025

Chương 42: Mối làm ăn

22/06/2025

Chương 43: Tô Hạo

22/06/2025

Chương 44: Cách giải quyết

23/06/2025

Chương 45: Diệp Từ

23/06/2025

Chương 46: Dò hỏi

24/06/2025

Chương 47: Huynh muội

24/06/2025

Chương 48: Hồ nước

24/06/2025

Chương 49: Đá

24/06/2025

Chương 50: Nguyên nhân bệnh

24/06/2025

Chương 51: Tin giả

25/06/2025

Chương 52: Thí nghiệm

25/06/2025

Chương 53: Tìm người

25/06/2025

Chương 54: Thăm đêm

26/06/2025

Chương 55: Bị sốc

26/06/2025

Chương 56: Bọ cạp

26/06/2025

Chương 57: Rượu thuốc

26/06/2025

Thiên Kim Danh Y

Chương 45: Diệp Từ

Chương trước

Chương sau

Quả nhiên, có tiền thì làm việc gì cũng dễ. Chỉ bằng thời gian uống một chén trà, đã thấy nha hoàn dẫn theo Lưu ma ma vội vàng từ trong viện đi ra, vừa đi vừa len lén nhìn quanh, sợ bị người khác trông thấy.

Lưu ma ma lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Tô Liên Y, lập tức cười tít mắt.

Lão Vương đứng cạnh ngẩn người, quay đầu hỏi lão Mã: “Lưu ma ma thân thiết với Liên Y cô nương từ bao giờ thế? Trước giờ ta chưa từng nghe qua chuyện này.”

Lão Mã cười ha hả: “Lão già, ngươi còn không biết khối chuyện đấy! Liên Y cô nương của chúng ta đâu phải loại người như ngươi nghĩ đâu.”

Nói câu này, giọng điệu còn đầy tự hào, cứ như Tô Liên Y là con gái ruột mà ông hãnh diện lắm vậy.

Trong lòng Tô Liên Y hiểu rõ, Lưu ma ma vui mừng thế này, đâu phải vì gặp nàng, mà là đang nhìn tiền của nàng.

“Liên Y à, có chuyện gì gấp gáp mà nửa đêm còn bắt người ta chạy ra thế này? Không sợ mệt à!”

Lưu ma ma vừa tới đã mở miệng trách yêu, nghe như quan tâm lắm.

Lưu ma ma là loại người thế nào? Bà ta hậu viện cả đời, không thể nói là có con mắt tinh như cáo rồi? Vừa thấy nha hoàn bên cạnh cung kính như vậy, bà ta đã đoán ngay nàng ta được lợi rồi. Gặng hỏi thì biết được Tô Liên Y đã cho đến 50 đồng tiền đồng. Lưu ma ma không khỏi thán phục Tô Liên Y ra tay hào phóng!

Tô Liên Y không còn vẻ mặt lạnh nhạt ban nãy, mỉm cười dịu dàng: “Đúng là có chút việc cần bàn với ma ma, nhưng cũng vì ta nhớ ma ma nữa. Ban ngày sợ người ta để ý, đành đợi đến đêm khuya mới dám quấy rầy.”

Nói rồi nàng quay lại nhìn lão Mã: “Mã đại thúc, phiền ngươi đưa chúng ta đến Phong Thiện Lâu được không? Ta muốn mời ma ma ăn chút gì lót dạ.”

Lão Mã và lão Vương cùng giật bắn người kinh ngạc. Phong Thiện Lâu chính là tửu lâu sang nhất huyện thành này, ăn một bữa không có vài lạng bạc thì đừng hòng bước ra khỏi cửa. Mà giờ này, đa số quán xá đều đã đóng cửa từ sớm, chỉ có tửu lâu lớn như Phong Thiện Lâu mới mở thâu đêm cho giới nhà giàu ăn chơi phóng đãng.

Lưu ma ma cũng ngây ra, rồi trong lòng lại mừng như mở cờ. Bà ta còn chưa từng bước chân vào Phong Thiện Lâu bao giờ, mấy lời oán trách bị gọi dậy giữa đêm đều bay sạch:

“Liên Y à, ngươi thật là biết hưởng thụ đấy!”

Tô Liên Y chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Nàng đích thân đỡ Lưu ma ma leo lên xe lừa, rồi cũng lên theo. Lão Mã biết Tô Liên Y làm gì cũng có tính toán, nên không hỏi nhiều, chỉ vững tay đánh xe thẳng tới Phong Thiện Lâu.

Thời đại này tuy giống Trung Hoa cổ đại, nhưng vẫn có vài điểm khác. Một lạng bạc tương đương một xâu tiền, một xâu là một nghìn đồng. Một lạng bạc nghe không lớn, nhưng tiền công một tháng của nha hoàn cũng chỉ có một lạng rưỡi, thế nên năm mươi đồng tiền vừa rồi cũng đủ để nha hoàn kia vui như mở hội.

Phong Thiện Lâu, nếu đặt vào thời hiện đại thì chẳng khác gì khách sạn năm sao, sơn hào hải vị, rượu ngon thức quý đủ cả. Một bữa tối bình thường cũng mất ít nhất hai lạng bạc. Thử hỏi ai lại tiêu cả tháng lương chỉ để ăn một bữa? Thế nên Lưu ma ma mới cười tít mắt thế này.

Phong Thiện Lâu cao năm tầng, là toà nhà cao nhất huyện Vọng Nhạc. Tầng trên cùng gọi là Trích Tinh Các – ý nói lên đến đó có thể với tay hái sao. Cũng chính là chiêu quảng cáo để hút khách tới.

Trước cửa Phong Thiện Lâu đậu đầy xe ngựa sang trọng. Ngựa kéo xe đều là loại to khoẻ, vóc dáng oai phong, phu xe mặc áo vải sạch sẽ, ngồi trên xe chuyện trò chờ chủ nhân. Thấy một chiếc xe lừa cũ kỹ lọc cọc chạy tới, đám phu xe đều ngoái nhìn rồi phá lên cười.

So với dàn xe ngựa lộng lẫy, xe lừa của xưởng rượu Tô gia trông cực kỳ tồi tàn. Con lừa kéo xe còn thấp bé, chỉ cao ngang vai mấy con ngựa bên cạnh.

Gã tiểu nhị chuyên đón khách trước cửa thấy vậy, lập tức chạy ra quát: “Giao hàng thì đi cửa sau, đừng chen chúc trước cửa chính! Không hiểu quy củ hả?” Thì ra hắn tưởng xe lừa của lão Mã là chở hàng tới giao.

Một bàn tay trắng nõn, thon dài khẽ vịn lấy thành xe, đám phu xe đang tụm năm tụm ba cười cợt lập tức im bặt, ánh mắt hau háu nhìn xem rốt cuộc trong cái xe lừa cũ kỹ ấy ngồi ai.

Người bước xuống trước chính là Tô Liên Y. Váy áo màu xanh biếc được đôi tay khéo léo của Sơ Huỳnh cắt may vừa vặn, chẳng những không khiến thân hình nàng trông béo nục, ngược lại còn tôn thêm vẻ phúc hậu sang quý, như thể khí phách giàu sang toát ra từ da thịt.

Tóc búi kiểu phụ nhân bình thường, mớ tóc đen mượt được vấn lên gọn gàng, chỉ cài vỏn vẹn một cây trâm bạc.

Vầng trán mịn màng, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, nhìn qua như đang mỉm cười dịu dàng. Nhưng nếu ngắm kỹ sẽ thấy nơi đáy mắt vẫn còn phảng phất nét lạnh lùng, tựa ánh trăng rằm, trong trẻo, tinh khiết mà càng nhìn càng chẳng nỡ rời mắt.

Tôi nàng đỏ không phải do trang điểm, mày không kẻ mà đậm nét, đúng là một giai nhân khiến người ta vừa gặp đã phải ngẩn ngơ.

Vẻ đẹp của nàng không phải thứ diễm lệ mê hoặc, mà là nét khí chất thanh lạnh, bình thản, đoan trang, tựa suối ngầm mát rượi giữa trưa hè.

Tô Liên Y cảm nhận được ánh mắt dán chặt của đám phu xe xung quanh, nhưng chẳng buồn để tâm, chỉ quay lại đỡ Lưu ma ma: “Ma ma, cẩn thận kẻo trượt chân.”

Giọng nói trong vắt như chuông bạc, dịu dàng mà êm ái, khiến ngay cả Lưu ma ma – người xưa nay đã quen được nha hoàn hầu hạ kỹ càng – cũng phải cười tít mắt, trong lòng ngọt như mật.

Ngay khi Tô Liên Y sắp bước qua bậc cửa Phong Thiện Lâu, tên tiểu nhị trực cửa đã hớt hải chạy tới chặn lại:

“Vị tỷ tỷ này, chắc tỷ là người phương xa mới tới phải không? Đây là Phong Thiện Lâu đấy, không biết tỷ đã nghe danh chưa?”

Tên tiểu nhị cũng chẳng phải kẻ coi thường người khác, nhưng ai lại ngờ một vị cô nương ngồi xe lừa mà lại dám vào Phong Thiện Lâu? Nhỡ lát nữa ăn xong mà không trả nổi tiền, hắn thế nào cũng bị chưởng quầy mắng cho rát mặt.

“Ta không phải người huyện này, nhưng ta đã nghe ít nhiều về Phong Thiện Lâu rồi. Tiểu Nhị ca cứ yên tâm.” Tô Liên Y biết tiểu nhị kia lo lắng điều gì, cười giải thích, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Tên tiểu nhị cũng không tiện làm khó thêm, đành dẫn một già một trẻ vào trong lầu.

Bên ngoài, lão Mã thong dong đánh xe tới đỗ ngay bên cạnh dãy xe ngựa sang trọng, xe lừa bé nhỏ chen giữa dàn xe to lớn chẳng hề e dè, cứ ung dung hệt như đang đứng ngang hàng. Lão vươn vai, rút hồ lô rượu ra uống một ngụm ngon lành, khiến đám phu xe xung quanh thèm nhỏ dãi. Dù gì thì họ cũng không dám uống rượu khi đang làm việc.

Còn bên trong, Lưu ma ma vừa bước vào sảnh dưới đã ngỡ ngàng như bước chân vào Đại Quan Viên. Mắt đảo quanh liên tục, hết nhìn tường lại nhìn trần, miệng không ngớt xuýt xoa khen ngợi sự xa hoa, lộng lẫy.

Phong Thiện Lâu không giống những tửu lâu thông thường, Chẳng có đại sảnh ồn ào, mà chỉ toàn là các gian phòng riêng yên tĩnh, tinh tế. Tên tiểu nhị liền dẫn hai người đi lên lầu.

Tô Liên Y liếc nhìn bộ dạng tò mò, xuýt xoa của Lưu ma ma, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Nàng không phải kẻ dư tiền không có chỗ tiêu, càng không phải người thích vung tiền để lấy tiếng. Mỗi đồng bạc hôm nay bỏ ra đều có tính toán sẵn cả.

Việc mời Lưu ma ma đến nơi sang trọng như Phong Thiện Lâu, không chỉ để “chiêu đãi”, mà còn là một nước cờ đầy dụng ý.

Con người vốn có tâm lý phòng bị, khi lớp phòng bị ấy chưa bị gỡ bỏ thì khó lòng nói ra lời thật lòng, những gì thốt ra thường chỉ là mấy câu khách sáo bóng bẩy, nhất là với hạng người khôn ngoan như Lưu ma ma.

Mà muốn một người buông lỏng cảnh giác, cách tốt nhất chính là đưa họ rời khỏi chỗ quen thuộc, lại thêm chút “mật ngọt rót tai”, để họ quên mất mình là ai, lúc ấy muốn moi được lời thật cũng chẳng khó khăn gì.

Chiêu này Tô Liên Y học được từ kiếp trước, hồi còn làm bác sĩ chủ nhiệm trẻ tuổi nhất bệnh viện. Khi ấy nàng phải thường xuyên tiếp xúc với đám trình dược viên, đủ loại chiêu trò đã nhìn nhiều thành quen, dần dà cũng tự đúc rút ra kinh nghiệm ứng phó.

Ở thời hiện đại, chỗ giải trí có đủ cả, thậm chí mời ra nước ngoài du lịch cũng chẳng hiếm. Nhưng ở huyện Vọng Nhạc này, muốn có chỗ thể hiện sự sang trọng, ra dáng nhất thì chỉ có Phong Thiện Lâu là thích hợp hơn cả.

Nếu ở trong phủ Lý gia, dù có bỏ ra bao nhiêu bạc, Lưu ma ma cũng chưa chắc hé miệng nói thật. Bởi những chuyện nàng cần hỏi đều rất nhạy cảm, Lưu ma ma có muốn nói, cũng  tuyệt đối không thể. Nhưng đưa bà ta đến Phong Thiện Lâu, thừa lúc bà ta lâng lâng vui vẻ, chỉ cần khéo léo một chút là moi được cả những chuyện giấu kín trong lòng.

Thật ra, dùng chiêu này để đối phó với Lưu ma ma chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà, hơi phí sức. Nhưng Tô Liên Y không nỡ để Tô Hạo phải buồn phiền, dù có tốn bao nhiêu công sức, nàng cũng đã thề nhất định phải giải quyết chuyện này cho bằng được!

Nghĩ đến đây, khóe môi Tô Liên Y khẽ cong lên, nét cười đầy tự tin hiện rõ trên gương mặt, khiến khí chất vốn thanh lạnh của nàng càng thêm phần cuốn hút khó tả.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Tô Liên Y không để ý phía trước có người. Mà người đàn ông đi từ trên lầu xuống cũng đang mải trò chuyện, chẳng nhìn đường, thế là hai người cứ thế va vào nhau.

“Ôi! Xin lỗi công tử, xin lỗi tiểu thư, là tiểu nhân sơ ý! Hai vị có sao không?”

Tên tiểu nhị hoảng hốt cúi đầu líu ríu xin lỗi. Vừa nãy gã còn mải lo vị tiểu thư này không đủ tiền trả, nên mới không phát hiện có người phía trước.

Tô Liên Y vừa ngẩng đầu lên, trong mắt liền ánh lên một tia kinh ngạc, chỉ vì người vừa va vào nàng quả thật quá mức tuấn tú.

Chàng trai ấy có đôi mày rậm hơi xếch, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ cong như cười mà không cười, toát ra vẻ phóng khoáng bất kham. Đặc biệt là hai bên trán còn thả lọn tóc mái, vậy mà chẳng khiến người ta thấy nhẹ dạ lẳng lơ, ngược lại chỉ càng làm nổi bật khí chất tiêu dao, tự tại.

“Xin lỗi công tử.”

Tô Liên Y cụp mắt, khẽ né sang bên, trong lòng thầm cảm khái. Đôi mắt đa tình kia không biết đã làm bao nhiêu tiểu thư thầm thương trộm nhớ, khiến bao trái tim thiếu nữ phải tổn thương đây.

Vị công tử ăn mặc hoa lệ kia cũng sững người trong chốc lát. Hắn thấy lạ, cô nương này đúng là khác thường: rõ ràng va vào hắn mà vẫn bình tĩnh như không, hai má chẳng hề đỏ lên, cũng không vội vàng rối rít xin lỗi như bao cô nương khác. Chẳng lẽ mị lực của hắn hôm nay kém đi rồi sao?

“Ha ha, Diệp huynh, mỹ nhân đi mất rồi, giờ chúng ta có thể xuống tiếp chưa?”
Công tử trẻ tuổi cùng đi bên cạnh cười trêu, giọng nửa đùa nửa tiếc nuối: “Thật không ngờ cái nơi quê mùa hẻo lánh này lại có cô nương xinh thế! Tiếc là hơi… đẫy đà.”

Vị công tử tuấn tú phe phẩy cây quạt xếp, lắc đầu cười khẽ: “Ngươi biết gì chứ? Đầy đặn hay thướt tha đều có nét đẹp riêng, chỉ biết thưởng một loại mỹ nhân thì uổng làm một kiếp nam nhi.”

Công tử trẻ tuổi kia cười ha hả: “Ha ha, quả không hổ danh là Tam công tử Diệp Từ nổi tiếng kinh thành, chuyên chinh phục trái tim giai nhân. Đúng là có mắt nhìn, có mắt nhìn!”

Vị công tử tuấn tú Diệp Từ kia lập tức nhíu mày, khẽ hừ một tiếng: “Đừng có nói bậy! Bổn công tử tuy đi giữa hoa đào, nhưng lá chưa từng vương thân, đừng bịa đặt bôi nhọ ta.”

Nói xong, hai người vừa nói chuyện vừa bước xuống lầu. Diệp Từ bỗng cái gập quạt lại, ngón tay kẹp lấy, chắp tay hướng về người đang chờ sẵn dưới lầu, cười nói: “Lý công tử, để ta chờ lâu thật đấy.”

Người vừa tới mặc bạch y, đầu đội ngân quan, mái tóc đen như mực buông xuống phủ trên vai áo trắng muốt. Gương mặt tuấn tú, da trắng như tuyết, đôi mắt sâu xa như núi xa mây phủ, môi mỏng cong lên nhẹ tựa nhành liễu non. Đây chính là Nhị công tử Lý gia, Lý Ngọc Đường.

Thanh âm của chàng thiếu niên ôn hòa như tuyết tan đầu xuân, dịu mà lạnh: “Diệp công tử hẳn là Tam công tử Diệp Từ lừng danh kinh thành rồi. Vinh hạnh được gặp.”

Hết Chương 45: Diệp Từ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page