Bắt Yêu Ký

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Khi ta còn đang ngẩn ngơ, hắn bỗng kéo tay ta lại, tức giận mà bóp một cái như trút giận.

 

“Hôm đó vốn là ta định báo tin mừng này cho ngươi. Kết quả vừa bước vào phòng liền phát hiện ngươi đã bỏ đi không lời từ biệt.”

 

“Ngươi biết mấy tháng nay ta sống thế nào không? Bọn người trong quán mỗi ngày đều cười nhạo ta, bảo ta không biết liêm sỉ, mang thai rồi bị người ta bỏ rơi.”

 

Nói đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi vì uất ức.

 

Ta chột dạ đến mức chỉ biết xoa nhẹ đầu hắn để dỗ dành.

 

Hứa Tận Hoan hít sâu một hơi, cố nén xuống nỗi bất bình trong lòng.

 

“Thôi, không nói chuyện đó nữa. Không phải hôm nay định về sư môn sao? Giờ đi thôi.”

 

Dứt lời, hắn đứng dậy, từ tốn chỉnh lại y phục.

 

Ta đứng bên cạnh ân cần hầu hạ.

 

Dù việc hắn mang thai khiến ta có hơi chấn động, nhưng dẫu sao cũng là hài tử của ta, ta nên đối xử tốt với hắn một chút.

 

Trước kia đều là hắn chăm ta, nay cũng đến lượt ta hầu hạ hắn.

 

Thấy dáng vẻ săn sóc của ta, Hứa Tận Hoan tâm tình tốt hẳn, khóe môi cong lên.

 

“Đi thôi.” Hắn nắm lấy tay ta.

 

11.

 

Sau mấy ngày đường, cuối cùng ta cũng trở lại trước sơn môn.

 

Trước khi bước vào cửa núi, ta chần chừ dừng lại.

 

“Hoan Hoan, ngươi là yêu tốt, đúng không?” Ta quay đầu hỏi Hứa Tận Hoan.

 

Dù sao đạo sĩ bắt yêu như chúng ta chỉ bắt yêu làm á, nếu hắn không làm điều xấu, thì là vô sự, sư phụ bọn họ sẽ không ra tay.

 

Nhưng nếu hắn từng làm chuyện ác, lấy tính tình sư phụ ta, dù không đánh lại cũng nhất quyết ra tay.

 

“Nói nhảm, dĩ nhiên ta là yêu tốt rồi. Không thì ngươi còn có thể đứng đây?” Hứa Tận Hoan liếc ta một cái.

 

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Ta cười gượng một tiếng.

 

Ta bước trước dẫn đường, là người đầu tiên đặt chân vào sơn môn.

 

Vừa vào cửa, một chiếc giày đã bay thẳng về phía này.

 

Ta nhanh nhẹn đón lấy, thuần thục quỳ xuống, thuần thục nhận lỗi: “Sư phụ, đệ tử sai rồi.”

 

“Nha đầu chết tiệt, ngươi đi đâu thế? Mất tăm mất dạng cả nửa năm trời!” Sư phụ giận dữ bước đến trước mặt ta.

 

Ta gãi đầu đầy nghi hoặc, thật thà đáp: “Không phải người bảo con hạ sơn bắt yêu sao? Phải bắt được một con mới được về mà.”

 

Nghe đến đây, sư phụ khựng lại.

 

Rồi lão ôm ngực, đấm ngực dậm chân mà than: “Ta bảo ngươi xuống núi bắt yêu, là chỉ cái khu rừng dưới chân núi ấy! Chỗ đó có vài con yêu làm ác, tu vi lại thấp, vừa vặn cho ngươi luyện tay nghề.”

 

“Ngươi không phải là chạy đi tận bên ngoài rồi chứ?” — Giọng của người mang theo vài phần không dám tin.

 

Bị ánh mắt như dao sắc bén của người nhìn thẳng vào, ta lúng túng gật đầu.

 

“Con nha đầu chết tiệt, ngươi muốn chọc tức ta chết à! Bình thường thì ngày nào cũng chạy đến cái rừng đó chơi, sao lần này không đi?”

 

“Bên ngoài nguy hiểm thế nào ngươi biết không? Ngươi tu vi yếu đến thế, đừng nói bắt yêu, bị yêu ăn thịt còn dễ hơn!”

 

Sư phụ tức đến nhảy dựng cả lên.

 

Ta xấu hổ đưa tay gãi gãi sống mũi.

 

Ta vốn tưởng “xuống núi” là ra tận bên ngoài hành tẩu giang hồ, đâu ngờ trong mắt sư phụ, xuống núi chỉ là xuống rừng dưới chân núi đi một vòng.

 

Sơ suất thật rồi… 

 

Nghĩ lại mấy tháng trời chịu khổ dầm mưa dãi nắng, ta bỗng đau lòng muốn khóc.

 

“Không đúng… lần này ngươi quay về, chẳng lẽ là đã tróc được yêu rồi? Ngươi bắt được yêu gì?” Sư phụ hồ nghi đánh giá ta một lượt.

 

Ta chỉ tay về phía Hứa Tận Hoan đang đứng không xa phía sau, thành thật nói: “Đệ tử bắt được một con cửu vĩ hồ.”

 

Sư phụ vuốt râu, theo bản năng gật đầu: “Ồ, cửu vĩ hồ à…Cái gì? Cửu vĩ hồ?!”

 

Phản ứng lại, mắt người lập tức trợn to.

 

Người vội kéo ta dậy, lập tức chắn ta ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Tận Hoan.

 

“Sư phụ, người đừng kích động! Hắn còn đang mang thai hài tử của con mà!”

 

Ta vội vàng nắm chặt tay áo sư phụ, sợ người nhất thời nóng giận mà động thủ.

 

Lời vừa dứt, biểu cảm trên gương mặt sư phụ bỗng trở nên mơ hồ, lẩm bẩm: “Chắc là hôm nay chưa tỉnh ngủ, nghe nhầm rồi…”

 

“Sư phụ, người không nghe nhầm đâu.” Ta nhỏ giọng nhắc.

 

Sư phụ lấy lại tinh thần, quay sang trừng ta một cái: “Vậy ngươi mang hắn về làm gì?”

 

Ta gãi gãi mũi, lúng túng nói: “Cũng không có gì…Chỉ là muốn về báo một tiếng, sau này con không ở sư môn nữa, con sẽ sống cùng hắn.”

 

Nghe xong, khóe miệng sư phụ khẽ giật.

 

“Biết rồi, biết rồi. Con nha đầu vô tâm này.” 

 

Người giận mà chẳng có cách gì, chỉ đành hận sắt không thành thép mà dí trán ta một cái.

 

Ta cười gượng đáp lại.

 

“Thôi được rồi, đi đi. Ở ngoài nhớ cẩn thận, nhớ bọn ta thì quay về.” 

 

Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu.

 

Ta mím môi, vành mắt khẽ đỏ, trong lòng bỗng dâng lên một tia không nỡ.

 

Nhưng ta vẫn gắng nén lại.

 

“Con đi đây, sau này sẽ về thăm người.”

 

Ta vừa nắm tay Hứa Tận Hoan, vừa vẫy tay với sư phụ.

 

Từ biệt người xong, ta cùng Hứa Tận Hoan xuống núi.

 

Khi đi ngang qua bọn đệ tử, ta nghe thấy tiếng bọn họ phấn khởi bàn tán.

 

“Là toàn bộ của ta đó.”

 

“Được thôi.”

 

Ta khẽ gật đầu, đưa tay lau nước mắt, rồi ngược lại nắm chặt lấy tay hắn.

 

Lúc ấy ánh dương rọi xuống vừa vặn, ấm áp rải đầy vai áo.

 

Bàn tay đang nắm trong tay ta, cũng tỏa ra một luồng ấm áp dễ chịu.

 

Nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn tú của hắn, ta khẽ cong môi nở nụ cười.

 

Hiện tại như vậy… là tốt lắm rồi.

 

Người ta quan tâm luôn ở bên cạnh, bản thân ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối.

 

Rốt cuộc thì, đời người có mất mới có được.

 

Mà ta… đã nắm được điều ta mong.

 

Hoàn.

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page