Bắt Yêu Ký

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Thấy ta gật đầu, hắn mới hài lòng mà buông tay ra.

 

Không biết trong đầu nghĩ tới điều gì, hắn bỗng giơ tay lên, hung hăng chọc lên trán ta mấy cái, giọng đầy oán trách như hận sắt không thành thép: “Ngươi đúng là đồ ngốc. Ta chẳng phải cũng là yêu đó sao? Ngươi mang ta về sư môn luôn là xong rồi!”

 

“Sư phụ ngươi bảo ngươi đi bắt yêu, nhưng đâu có nói phải là yêu gì, càng không bảo rằng yêu ấy phải là chết hay còn sống.”

 

“Vậy sao ngươi không dứt khoát dắt ta về sư môn luôn? Đỡ bao nhiêu phiền phức.”

 

Lời vừa dứt, ta khựng lại tại chỗ.

 

Hồi lâu sau, ta mới chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi: “Có… có thể như thế ư?”

 

“Sao lại không thể?” — Hứa Tận Hoan khoanh tay hỏi lại.

 

Đúng vậy, sao lại không thể?

 

Chuyện này… thật sự quá khả thi! Mắt ta lập tức sáng rực lên.

 

“Hoan Hoan, ngươi quá thông minh rồi!”

 

Ta không nhịn được mà ôm lấy đầu hắn, phấn khởi dụi dụi.

 

“Ngày mai chúng ta trở về thôi!” Ta hào hứng nói.

 

Ta đẩy hắn vào trong chăn, rồi cũng chui vào theo.

 

Giải quyết xong một việc lớn, đêm ấy ta ngủ một giấc thật yên lành.

 

Ngủ sớm dậy sớm, mai còn phải về sư môn nữa!

 

10.

 

Sáng hôm sau tỉnh giấc, ta phát hiện Hứa Tận Hoan vẫn còn đang say ngủ.

 

Có lẽ vì trong lòng quá mức phấn khích, ta không tài nào nằm yên trên giường được, cứ muốn trở mình, hoặc động tay động chân một chút.

 

Sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn, ta liền lặng lẽ bước ra khỏi phòng, định đi dạo một vòng cho khuây khỏa.

 

Sau một hồi tản bộ bên ngoài, tâm tình cũng nguôi ngoai đôi chút, ta hài lòng quay về phòng.

 

Vừa đến trước cửa, ta đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nức nở ai oán, xen lẫn tiếng sụt sịt, chỉ nghe thôi cũng biết người trong phòng đang ấm ức vô cùng.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Ta lo lắng đẩy cửa vào.

 

Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến ta sững sờ tại chỗ.

 

Hứa Tận Hoan tựa ngồi nơi đầu giường, tóc đen xõa xuống, y phục xốc xếch, nước mắt còn vương nơi gò má, đôi mắt hồ ly xinh đẹp đỏ ửng vì khóc.

 

Nhưng… đó vẫn chưa phải trọng điểm.

 

Điều khiến ta chấn kinh là — hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, chỗ ấy lại hơi hơi nhô lên.

 

Ta trố mắt kinh ngạc, suýt tưởng bản thân vì ngủ không đủ giấc nên sinh ảo giác.

 

Chắc là mộng thôi… nếu không sao lại có thể thấy Hứa Tận Hoan mang thai được?

 

Tối qua tối om, ta căn bản chẳng để ý gì đến bụng hắn, nhưng bây giờ ánh sáng chan hòa thế này, muốn không chú ý cũng khó.

 

Thấy ta bước vào, hắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn ta một cái, giọng đầy oán trách: “Ngươi đi đâu vậy? Ta suýt tưởng ngươi lại bỏ ta mà đi nữa.”

 

Ta ngoan ngoãn gãi gãi tay, giải thích: “Ta không có chạy, chỉ là ra ngoài dạo chút thôi.”

 

Nghe vậy, sắc mặt hắn cũng dịu lại đôi phần.

 

Ánh mắt ta không khống chế được mà cứ dán chặt lên bụng hắn, tâm thần có chút hoảng hốt.

 

Ta tiến lên một bước, run rẩy đưa tay áp nhẹ lên bụng hắn, khẽ khàng vuốt ve.

 

“Chuyện… gì đây?” Giọng ta như muốn sụp đổ.

 

Hứa Tận Hoan kéo ta lên giường, tựa vào ngực ta.

 

Sau đó, hắn cầm tay ta, đặt lên phần bụng hơi nhô ra của mình.

 

“Như ngươi thấy đó, ta mang thai rồi.”

 

“Là của ngươi.” — Hắn nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh.

 

“Nhưng… nam nhân sao có thể mang thai được?” Ta mơ mơ hồ hồ hỏi.

 

“Nam nhân tất nhiên là không thể. Nhưng ta là cửu vĩ hồ, tộc cửu vĩ hồ bọn ta đều do nam hồ ly mang thai.”

 

Thấy bộ dáng như bị sét đánh của ta, hắn bật cười, nhẹ vỗ tay ta an ủi.

 

Giờ phút này, ta bỗng nhiên hiểu ra, vì sao khi hỏi hắn “ta có mang thai không”, hắn lại tự tin đến như thế.

 

Bởi vì đúng là ta sẽ không mang thai.

 

Bởi vì… người mang thai là hắn.

 

Thật là… quá kích thích rồi.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page