Bắt Yêu Ký

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Suốt một ngày trời ta tìm khắp nơi, suýt nữa lật tung cả khu rừng lên, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.

 

Trông trời sắp tối, ta đành thở dài não nề, toan quay về trấn nhỏ.

 

Dẫu sao thì trời tối chẳng an toàn.

 

Về lại trấn, ta nằm lên cành cây quen thuộc, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

 

Trước lúc thiếp đi, ta còn buồn rầu mà nghĩ — giá như lúc ấy mình nhanh hơn một chút thì tốt rồi.

 

Như vậy đã chẳng để lạc mất nó.

 

Mang theo tâm tình u sầu, ta thiếp đi.

 

Nửa đêm, chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

 

Giữa cơn mơ màng tỉnh mộng, dường như có người nhẹ nhàng bế lấy ta, đưa đến một gian phòng trong khách điếm.

 

Ngay khoảnh khắc hắn chạm vào ta, ta vốn định phản kháng.

 

Nhưng mùi hương quen thuộc ấy khiến ta dừng tay, ngoan ngoãn để mặc hắn bế đi.

 

Khi hắn đặt ta xuống giường, ta mở mắt ra.

 

Trong bóng tối, ta trông thấy một bóng dáng cao lớn.

 

Ta nhìn về phía hắn, song cả hai không ai lên tiếng.

 

Dù chẳng thốt lời nào, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn luôn rơi trên người ta, không rời nửa khắc.

 

Rốt cuộc, ta là người nhịn không được trước, khẽ mở miệng: “Hứa Tận Hoan, sao ngươi lại đến đây?”

 

Lời vừa dứt, cả người ta đã bị hắn mạnh mẽ ôm chặt vào lòng.

 

Nước mắt ấm nóng rơi xuống hõm cổ ta, ươn ướt như thể nội tâm con hồ ly nào đó lúc này đang mưa rơi tầm tã.

 

Ta đau lòng đưa tay xoa nhẹ đôi tai hồ ly trên đầu hắn, thanh âm cũng bất giác trở nên dịu dàng: “Sao lại khóc rồi?”

 

Nghe thấy lời này, đuôi hồ ly càng siết chặt lấy thân ta, một chiếc đuôi còn giận dỗi vỗ mạnh lên eo ta mấy cái.

 

Một lúc sau, hắn mới khàn giọng mở lời: “Tại sao lại bỏ rơi ta?”

 

Ta ngẩn người trong chốc lát, sau khi phản ứng lại liền vội vã giải thích: “Ta không có bỏ ngươi, ta chẳng phải đã để lại thư rồi sao?”

 

“Ta chỉ rời đi một thời gian thôi, sẽ sớm quay về tìm ngươi.”

 

Bàn tay to lớn siết chặt nơi eo ta, trên đỉnh đầu vang lên thanh âm mang theo vẻ chế giễu của thiếu niên: “Lừa đảo.”

 

“Trong thoại bản đều viết rõ rồi, những lời như vậy chỉ là cớ để rời đi, một khi đã đi thì chẳng trở về nữa. Huống chi, ta đã chờ ngươi gần nửa năm, ngươi vẫn chưa quay lại.”

 

Nghe tới đây, ta nhất thời cứng họng không đáp được.

 

Ban đầu ta tưởng nhiều nhất một tháng là xong, nên trong thư không nói rõ, chỉ bảo hắn chờ ta.

 

Nhưng đâu ngờ đến nửa năm rồi mà vẫn chưa tróc được yêu nào.

 

Chuyện này quả thật là lỗi ở ta, khiến hắn hiểu lầm.

 

Thấy ta lặng thinh, hắn mím môi, giọng run run chất vấn: “Vì sao phải rời đi? Phải chăng ngươi đã chán ghét ta rồi?”

 

Tựa như thương tâm đến cùng cực, cả người hắn khẽ run rẩy.

 

Thấy hắn xúc động như vậy, ta vội nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng dụi má vào gò má hắn mà trấn an.

 

Hứa Tận Hoan sững người chốc lát, nhưng không né tránh sự gần gũi của ta.

 

Có lẽ hành động ấy khiến hắn thấy an tâm hơn, cảm xúc cũng dần dịu lại.

 

Chờ hắn hoàn toàn bình ổn, ta liền ôm lấy hắn, kể rõ mọi chuyện cho hắn nghe.

 

Hắn nghe xong thì im lặng một hồi.

 

“Vậy ngươi là muốn tróc xong yêu rồi quay về sư môn, sau đó mới nói cho sư phụ và các sư huynh biết chuyện của chúng ta?” Hứa Tận Hoan ngơ ngác hỏi.

 

Ta gật đầu, tay nhẹ vuốt mái tóc dài của hắn.

 

“Đúng thế, dẫu sao sau này nếu ta ở bên ngươi, nhất định sẽ không ở sư môn nhiều nữa. Mà sư phụ và các sư huynh đối đãi với ta tốt như vậy, ta không thể cứ thế biến mất không lời từ biệt.”

 

“Dù sao cũng phải để họ biết rằng ta đã tìm được phu quân, chứ chẳng phải chết oan chết uổng ngoài đường ngoài xá.”

 

Nói tới đây, ta khẽ cười một tiếng.

 

Hứa Tận Hoan khẽ nhíu mày, không hài lòng đưa tay bịt miệng ta: “Đừng nói chữ ‘chết’, ta không thích.”

 

Ta chớp mắt, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

 

Được thôi, đã hắn không thích, thì ta sẽ không nhắc tới nữa.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page