Bắt Yêu Ký

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Ta chỉ muốn khóc mà không có nước mắt, thậm chí còn nghĩ hay là sớm chết sớm siêu sinh cho rồi, dẫu sao rơi vào tay hắn cũng là vạn kiếp bất phục.

 

Dẫu sao hắn cũng là yêu quái, sao có thể buông tha con mồi đã vào tay?

 

Nghe lời ấy, quán chủ khẽ bật cười, đôi mắt cong cong nhìn ta đầy hứng thú.

 

“Tiểu đạo trưởng, ta nào có định làm gì đâu. Chỉ là đến tìm ngươi chơi một chút mà thôi.”

 

Tìm ta chơi ư? Chơi gì cơ?

 

Yêu quái với đạo sĩ bắt yêu thì có thể chơi trò gì?

 

Ta nhất thời mù mịt.

 

Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đột ngột cúi người sát lại gần.

 

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp, gần đến mức ta cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào da mặt.

 

Má bỗng chốc nóng bừng.

 

“Ngươi…” Ta vội đưa tay che mặt, kinh hãi nhìn hắn.

 

Dạo này làm đạo sĩ bắt yêu nguy hiểm đến thế sao?

 

Không chỉ lo giữ mạng, còn phải lo giữ cả trong sạch.

 

Ta buồn đời nghĩ ngợi.

 

Đáng tiếc, hồ yêu gian xảo kia chẳng hề nhận ra nỗi lòng rối bời và tuyệt vọng của ta, hắn vẫn đắm chìm trong vui sướng, đắc ý mà bật cười khẽ.

 

Trên mặt mang theo vẻ đắc chí và thoả mãn.

 

“Tiểu đạo trưởng, theo ta đi. Ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

 

Hắn đưa tay ôm ta vào lòng, khuôn mặt vùi vào hõm cổ ta, khẽ cọ nhẹ vài cái.

 

“Yêu quái, ngươi thả ta ra. Người và yêu vốn khác đường, ta sẽ không cùng ngươi bôn tẩu.” 

 

Nghe vậy, ta ra sức giãy giụa.

 

Tuy chỉ là một đạo sĩ bắt yêu nửa vời, nhưng dù năng lực kém đến đâu, ta rốt cuộc vẫn là đạo sĩ.

 

Làm sao đạo sĩ có thể chung đường với yêu quái?

 

Dẫu cho hắn đẹp đến mấy, lại mang hương thơm dìu dịu… nghĩ đến đây, lòng ta thoáng lay động.

 

Nhưng chỉ một chớp mắt, ta liền kiên định lại.

 

Người và yêu khác lối, tuyệt đối không thể cùng hắn kết thân.

 

Thấy ta phản kháng kịch liệt, đuôi hồ ly bắt đầu siết chặt dần, nụ cười trên mặt quán chủ cũng từ từ biến mất.

 

“Ta không thích ngươi gọi ta là yêu quái. Ta tên là Hứa Tận Hoan, ngươi có thể gọi ta là Hoan Hoan.”

 

Hứa Tận Hoan bóp nhẹ cằm ta, ép ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt hắn.

 

“Ngoan, gọi một tiếng ta nghe xem.” Hắn cong mắt cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua cằm ta.

 

Có lẽ vì lúc ấy nụ cười của hắn quá mức đáng sợ, ta đành mềm lòng, ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn cất tiếng gọi khẽ: “Hoan Hoan.”

 

Tuy thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nhưng Hứa Tận Hoan vẫn cong môi nở nụ cười vui vẻ: “Ngoan lắm.”

 

Thấy ta không phản kháng nữa, hắn lại lần nữa ôm ta vào lòng, còn được đằng chân lân đằng đầu, dụi dụi vào mặt ta.

 

Một lúc sau, hắn thoả mãn mà than nhẹ một tiếng: “Tiểu đạo trưởng, giờ thì, mùi hương trên người ngươi, ta đã nhớ kỹ rồi.”

 

“Lần này ngươi có muốn chạy cũng không thoát. Dẫu cho chạy đến chân trời góc bể, ta cũng có thể lần theo mùi mà tìm được ngươi.”

 

Nghe những lời ấy, toàn thân ta rùng mình một cái.

 

Lần này thì xong rồi, đúng là chạy trời không khỏi nắng, hồ ly khứu giác nhạy đến thế, một khi đã nhớ được mùi, thì có muốn trốn cũng chẳng thoát.

 

Ta chán nản mà thở dài nhận mệnh.

 

“Vậy nên, dù ngươi không muốn cũng phải muốn. Ngươi có chạy, cũng chẳng thoát khỏi ta.”

 

Nghe tiếng ta thở dài, Hứa Tận Hoan vui vẻ bật cười, trong mắt toàn là ý cười đắc ý.

 

Nhìn vẻ mặt vênh váo của hắn, ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Quả nhiên, hồ ly gì gì đó, đúng là gian xảo nhất!

 

Thấy ta mím môi không nói, hắn chẳng thèm để ý, cứ thế bế ta lên rồi đi ra ngoài.

 

“Ngươi định đưa ta đi đâu?” Ta cảnh giác nhìn hắn.

 

“Tất nhiên là về động hồ ly của ta rồi.”

 

Hứa Tận Hoan nhướng mày cười đáp.

 

Về nhà hắn? Vậy chẳng phải ta có chỗ ở rồi sao?

 

Tuy bị yêu quái lừa đi cũng thật mất mặt, nhưng ít nhất khỏi phải lo ngày mai ngủ đâu.

 

Xét cho cùng, cũng có cái lợi.

 

Nghĩ đến đây, ta không phản đối nữa.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page