Chương 1: Xuyên Không
19/06/2025
Chương 2: Nguy hiểm
19/06/2025
Chương 3: Về nhà
19/06/2025
Chương 4: Phu quân
19/06/2025
Chương 5: Ngoại hình
19/06/2025
Chương 6: Suy nghĩ suốt đêm
19/06/2025
Chương 7: Khoai lang
19/06/2025
Chương 8: Tam đệ
20/06/2025
Chương 9: Đòi tiền
20/06/2025
Chương 10: Khám người
20/06/2025
Chương 11: Cứu người
20/06/2025
Chương 12: Khám bệnh (1)
20/06/2025
Chương 13: Khám bệnh (2)
20/06/2025
Chương 14: Nghi ngờ
20/06/2025
Chương 15: Đối mặt
20/06/2025
Chương 16: Thỏa thuận (1)
21/06/2025
Chương 17: Thỏa thuận (2)
21/06/2025
Chương 18: Ngủ ngon
21/06/2025
Chương 19: Công việc đồng áng (1)
21/06/2025
Chương 20: Công việc đồng áng (2)
21/06/2025
Chương 21: Rong biển
21/06/2025
Chương 22: Lý Ngọc Đường
21/06/2025
Chương 23: Kẻ thù
21/06/2025
Chương 24: Bản thiết kế
21/06/2025
Chương 25: Bữa sáng
21/06/2025
Chương 26: Không đến
21/06/2025
Chương 27: Cẩm Nhi
21/06/2025
Chương 28: Tin đồn
21/06/2025
Chương 29: Vu oan
22/06/2025
Chương 30: Lý Nhị Lại
22/06/2025
Chương 31: Tập Yoga
22/06/2025
Chương 32: Góa phụ
22/06/2025
Chương 33: Bạn bè
22/06/2025
Chương 34: Báo thù
22/06/2025
Chương 35: Tin tưởng
22/06/2025
Chương 36: Phương Trì
22/06/2025
Chương 37: Trở về
22/06/2025
Chương 38: Đi học
22/06/2025
Chương 39: Hoài niệm
22/06/2025
Chương 40: Giữ gìn
22/06/2025
Chương 41: Dạy học
22/06/2025
Chương 42: Mối làm ăn
22/06/2025
Chương 43: Tô Hạo
22/06/2025
Chương 44: Cách giải quyết
23/06/2025
Chương 45: Diệp Từ
23/06/2025
Chương 46: Dò hỏi
24/06/2025
Chương 47: Huynh muội
24/06/2025
Chương 48: Hồ nước
24/06/2025
Chương 49: Đá
24/06/2025
Chương 50: Nguyên nhân bệnh
24/06/2025
Chương 51: Tin giả
25/06/2025
Chương 52: Thí nghiệm
25/06/2025
Chương 53: Tìm người
25/06/2025
Chương 54: Thăm đêm
26/06/2025
Chương 55: Bị sốc
26/06/2025
Chương 56: Bọ cạp
26/06/2025
Chương 57: Rượu thuốc
26/06/2025
Tô Liên Y chỉ sững sờ trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng đưa tay cầm chiếc bát trống trước mặt người đàn ông, dịu giọng nói: “Làm việc xong rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, ta múc đồ ăn cho ngươi.”
Nói xong, nàng cũng chẳng đợi hắn phản ứng, xoay người đi thẳng vào bếp.
Trong bếp, Tô Liên Y vừa múc đồ ăn vừa nhớ lại hình ảnh khi nãy.
Khuôn mặt hắn có đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, hốc mắt sâu, đôi mày rậm như lưỡi kiếm kéo dài về phía thái dương. Chỉ xét đường nét thì đúng là diện mạo của một nam nhân tuấn tú. Nhưng vấn đề lại nằm ở làn da, cũng chính là lý do khiến nàng vừa rồi kinh ngạc đến vậy.
Trên mặt Đại Hổ chi chít những vết loét, từng lớp chồng lên nhau, lan khắp gương mặt đến mức không còn lấy một tấc da nào lành lặn. Những vết loét đỏ au, có cái còn rỉ mủ, nhìn vừa ghê rợn vừa đáng sợ.
Nếu nàng nhớ không lầm, thứ mụn nhọt này rất có khả năng là bệnh mụn rộp, một dạng bệnh ngoài da ác tính, nguyên nhân chủ yếu là do hệ miễn dịch suy yếu nghiêm trọng. Chính vì thế, bệnh này rất khó chữa, lại dễ di truyền, nếu phát nặng còn có thể đe dọa đến tính mạng.
Nàng vốn là bác sĩ chuyên về thần kinh, chứ không phải bác sĩ da liễu. Tuy thời còn học y cũng từng được học qua vài ca bệnh về da liễu, nhưng chưa từng nghiên cứu sâu. Điều duy nhất khiến nàng nhớ kỹ về mụn rộp là bởi nó thuộc dạng bệnh ngoài da rất nghiêm trọng.
Đột nhiên, Tô Liên Y khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ, lắc lắc đầu. Lại mắc cái tật nghề nghiệp rồi, cứ nhìn thấy triệu chứng bệnh là lại không kìm được mà phân tích. Nhưng nàng đã thề, kiếp này tuyệt đối sẽ không hành y nữa.
Nàng hít sâu một hơi, tự nhủ với lòng: từ nay về sau, không được phép chẩn bệnh nữa.
Bưng bát canh bột báng nóng hổi vào phòng, ánh mắt nhìn Đại Hổ giờ đã bình thản, thậm chí còn kèm theo một nụ cười dịu nhẹ: “Đại Hổ, trong nồi còn ít nữa, nếu ăn chưa đủ, lát nữa ta sẽ múc thêm cho ngươi.”
Người đàn ông kia cuối cùng cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc: Tô Liên Y hôm nay, quả thật rất khác thường!
Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không bao giờ đối xử hòa nhã với hắn như thế, thậm chí chưa từng dám nhìn thẳng vào mặt hắn lấy một lần. Nàng còn luôn miệng khăng khăng cho rằng mấy cái mụn trên mặt mình là do hắn lây sang, có một thời gian, đến cái sân cũng cấm tiệt hắn bước vào.
Liên Y đặt bát xuống trước mặt hắn, rồi chỉ vào đĩa rau ở giữa bàn, dịu giọng nói: “Ăn chút rau nữa đi.”
Người đàn ông ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, sau đó gắp vài lá rau đã rưới nước sốt mè đưa vào miệng. Lập tức, vị thanh mát của rau quyện với hương béo ngậy của sốt mè lan tỏa, hương vị vừa lạ vừa ngon.
Hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn cứ ngỡ cái món trộn bột báng lẫn nước kia chỉ là “cám heo” mà Tô Liên Y tùy tiện quăng vào nồi, nào ngờ lại ngon đến vậy. Cứ tưởng nàng không biết nấu nướng, ai dè mấy lá rau luộc chan sốt đơn giản thế mà cũng khiến người ta thấy ngon miệng lạ thường.
Liên Y cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn, nàng cũng đã đói lắm rồi, thế nhưng dáng ăn lại vô cùng từ tốn, nhẹ nhàng.
Người đàn ông vừa ăn, vừa kín đáo quan sát người phụ nữ ngồi đối diện, trong lòng càng lúc càng đầy nghi hoặc… đây thật sự là Tô Liên Y sao?
Ăn xong bữa tối, Tô Liên Y dọn bát đũa mang vào bếp rửa sạch, rồi lấy chiếc giẻ lau lúc trước dùng để lau bụi, cẩn thận lau lại bàn cho bóng loáng.
Khi nàng dọn dẹp, người đàn ông chỉ ngồi yên trên ghế bên cạnh, không nói một lời. Nhưng ánh mắt sắc bén lại thỉnh thoảng liếc về phía nàng, như muốn nhìn thấu con người nàng lúc này.
Khi mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng, gian nhà yên tĩnh bỗng chốc lại trở nên ngượng ngập lạ thường, không khí cũng như trầm xuống, phảng phất chút mơ hồ khó nói.
“Đại Hổ, ngươi ngủ trước đi nhé, ta còn phải giặt ít quần áo nữa.”
Tô Liên Y cố gắng nói ra câu ấy thật tự nhiên, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy hơi căng thẳng.
Nàng cũng không hẳn là ghét bỏ diện mạo của Đại Hổ, chỉ là thực sự chưa thể chấp nhận nổi việc phải nằm chung giường với một người đàn ông xa lạ. Huống chi lúc này đầu óc nàng vẫn còn rối bời, đành vừa giặt quần áo vừa nghĩ cách khéo léo tránh chuyện này vậy.
Ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ về phía chiếc giường đã được dọn dẹp ngăn nắp, giọng khàn khàn mang theo vẻ khó tin: “Ngươi định… để ta ngủ trên giường?”
Không phải ngủ ngoài bếp nữa sao?
Vì quá bất ngờ, hôm nay hắn đã hiếm hoi nói ra tận hai câu liền. So với thường ngày kiệm lời như vàng, thì quả thật là khác lạ.
Trọng tâm trong lời của Đại Hổ chính là giường. Bởi vì bản thân Tô Liên Y trước kia vì muốn giữ mình trong sạch cho Nhị công tử Lý gia, nên dĩ nhiên không đời nào chịu ngủ chung giường với Đại Hổ. Mà cho dù nàng ta có muốn, cũng phải xem Đại Hổ có bằng lòng hay không.
Trong nhà chỉ có đúng một cái giường, Tô Liên Y chiếm rồi thì hắn đành phải ra ngủ ngoài bếp.
Nhưng cùng một câu nói ấy, lọt vào tai Liên Y bây giờ, trọng tâm lại tự động dịch chuyển sang chữ “ta”, ý tứ nghe ra cứ như đang oán trách: “Chẳng lẽ ngươi định để ta lẻ loi một mình suốt đêm?”
Ngay lập tức, toàn thân nàng như dựng gai cảnh giác!
Khoan bàn đến dung mạo của Đại Hổ, dù có đặt ngay trên giường nàng một mỹ nam tuyệt thế đi nữa, nàng cũng chẳng động lòng ngủ chung. Dẫu mang tư tưởng hiện đại, nàng còn kín đáo và bảo thủ hơn cả người xưa, bằng chứng là ở thời hiện đại đã 31 tuổi rồi vẫn còn là một trinh nữ.
“Đúng vậy, ngươi làm đồng cả ngày chắc mệt lắm rồi, đừng đợi ta nữa, cứ ngủ trước đi.”
Tô Liên Y mỉm cười, cố gắng nói sao cho tự nhiên nhất, nghe cứ như phu thê trò chuyện bình thường hằng ngày, không để lộ chút sơ hở nào.
“Ta… ta còn chút việc phải làm. Ngày mai… ngày mai sẽ ngủ cùng ngươi, được chứ?” Còn ngày mai làm sao ư? Ngày mai đương nhiên lại còn cả đống việc để thoái thác tiếp!
“…” Hắn vốn đâu có ý đó.
Còn chưa kịp để hắn nói gì thêm, Tô Liên Y đã vội vàng chạy biến ra ngoài như chạy trốn. Nàng bắt đầu giặt đồ, quét dọn sân, bận rộn như một con ong tránh né sói dữ.
Chậu gỗ rất to, lại nặng, Tô Liên Y hì hục đổ nước vào, rồi cho thêm một nắm bột bồ kết, lựa mấy bộ quần áo còn mặc được lúc này, quẳng hết vào ngâm.
Nàng nghi ngờ đám quần áo này chắc từ lúc may ra đến giờ chưa từng dính nước giặt bao giờ. Dưới ánh trăng bạc, nước bồ kết màu sữa vừa chạm vải thì lập tức loang ra một màu đen kịt.
Khóe miệng Tô Liên Y giật giật. Thứ nước bẩn này chắc đem dùng thay mực tàu cũng chẳng ai phát hiện ra mất.
Nghĩ vậy, nàng dứt khoát cởi giày, nhảy tọt vào trong chậu, bắt đầu giẫm đạp đống quần áo bằng chính đôi chân mình.
Đôi chân trắng trắng mũm mĩm của Tô Liên Y lúc ẩn lúc hiện trong làn nước bẩn. Một đứa dân khối tự nhiên như nàng lại bất ngờ nảy sinh chút thi hứng, tự hỏi đây có được tính là “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” không nữa.
Vừa giẫm đạp đống quần áo, nàng vừa ngẩng đầu ngắm ánh trăng sáng vằng vặc trên cao.
Bầu trời đêm là một màu lam đậm thuần khiết, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn giơ tay chạm thử xem có thật hay không. Cảnh tượng thế này, ở thành phố hiện đại dù có tiền cũng khó mà thấy được.
Dù là hòa bình hay loạn lạc, giàu sang hay bần hàn, hiện đại hay đã xuyên không về cổ đại, nhưng ánh trăng trên đầu lại chưa từng thay đổi.
Gió đêm nhẹ nhẹ thổi qua tựa như ôm lấy nàng. Một nỗi cô đơn cùng chút buồn vu vơ lặng lẽ len vào lòng.
Nàng vốn không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ. Hồi đi học, mọi người gọi nàng là mọt sách, đến lúc đi làm lại biến thành con nghiện công việc. Nhưng nhớ nhà, nhớ người thân, thì vẫn là có.
Chỉ là nỗi nhớ ấy đè nén trong lòng, nặng nề, buồn bực, lại chẳng biết làm cách nào để trút ra cho nhẹ.
Người xưa tin rằng mặt trăng treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu, chiếu sáng cõi nhân gian. Nhưng một người từ thế giới hiện đại xuyên đến như Tô Liên Y, nàng thừa hiểu mặt trăng thật ra cách địa cầu rất xa, là hai thiên thể riêng biệt, chẳng hề gần như người ta vẫn ngỡ.
Mà chắc mấy trăm nghìn năm trước, vầng trăng kia cũng vẫn lặng lẽ soi sáng thế này thôi.
So với những hiện tượng vĩnh hằng trong trời đất, đời người mới ngắn ngủi làm sao, con người lại nhỏ bé biết chừng nào. Trong mấy chục năm sống đó, lại phải trải qua biết bao nhiêu nỗi truân chuyên, bệnh tật dây dưa, sinh ly tử biệt… Thế gian này, khổ sở nhất vẫn là con người. Vậy thì tại sao không tự tìm cho mình chút niềm vui, coi như cười lên trong khổ cực.
Nàng đã chết một lần rồi, may mà vẫn còn mấy huynh đệ tỷ muội ở lại lo cho ba mẹ. Thế cũng coi như trút được mối vướng bận duy nhất trong lòng nàng.
Nhảy ra khỏi chậu, nàng cúi đầu vùi mình vào làm việc, không cho bản thân có thời gian nghĩ ngợi lung tung những chuyện u ám nữa, lấy mệt nhọc của thể xác để ngăn cản mớ suy nghĩ vô ích.
Quần áo thật sự quá bẩn, bẩn đến mức khiến Tô Liên Y chỉ biết cười bất lực. Nàng thay hết chậu nước này đến chậu nước khác, tổng cộng dùng hết năm chậu lớn, tốn không biết bao nhiêu bột bồ kết, mới miễn cưỡng giặt ra được màu gốc của mấy bộ quần áo này.
Khi vắt khô rồi treo lên dây phơi cao cao, Tô Liên Y đã mệt đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo, lưng thì đau, chân thì mỏi nhừ.
Ngẩng đầu nhìn lên trời lần nữa, mặt trăng đã nghiêng về phía Đông, bầu trời đêm xanh thẫm ban nãy giờ đã pha thêm sắc tím xanh báo hiệu bình minh. Vậy là nàng đã giặt quần áo suốt cả một đêm.
Khác hẳn tâm trạng ngột ngạt mấy canh giờ trước, giờ phút này trong lòng nàng lại nhẹ bẫng, thậm chí còn thấy sảng khoái vô cùng.
Tô Liên Y sững người một chút, chợt mơ hồ nhớ lại hồi nhỏ từng xem một tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, trong đó có một câu nói nổi tiếng: “Tôi cho rằng, người lao động mới là người hạnh phúc nhất!”
Nghĩ đến hình ảnh Triệu Bản Sơn* mặc bộ đồ “thời trang nông dân ngắn” đầy ngộ nghĩnh, cộng thêm giọng Đông Bắc đặc sệt, vừa buồn cười lại vừa khiến người ta thấy thân thuộc.
*Triệu Bản Sơn (赵本山) là một danh hài, diễn viên và đạo diễn nổi tiếng ở Trung Quốc, rất được yêu thích qua các tiết mục tấu hài (tiểu phẩm, hài kịch) thường được phát sóng trong các chương trình Gala Mừng Xuân (Xuân Vãn) của Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV). Trong tình tiết này, Tô Liên Y nhớ đến Triệu Bản Sơn vì ông ấy từng diễn một tiểu phẩm nổi tiếng, trong đó có câu thoại: “Tôi cho rằng, người lao động mới là người hạnh phúc nhất!”
Tiếng cười trong trẻo bật ra trong sân, ngân lên như chuông bạc, thánh thót như chim họa mi hót đêm, cuốn sạch mọi ưu phiền vừa đè nặng trong lòng, khiến khoảng sân vườn yên bình này tràn ngập niềm vui rộn rã.
Đèn trong phòng đã tắt, không ai nhìn thấy phía sau cửa sổ kia, bóng dáng cao lớn lặng lẽ đứng đó. Đôi mắt lạnh lẽo thoáng nét trầm ngâm, hai hàng lông mày kiếm nhíu chặt lại đầy suy nghĩ.
You cannot copy content of this page
Bình luận