Quán Ăn Năm Xưa

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Đêm đêm, Tiêu An đều đến phòng mẫu thân ta. 

 

Người sẽ chuẩn bị một bát canh dê nóng hổi, dịu dàng xoa dịu sự mỏi mệt của y sau một ngày bôn ba.

 

Thôi thị vẫn ở nơi Phật đường, tụng kinh niệm Phật, như một vương phi đã bị thế gian lãng quên.

 

Còn Liễu Mộc Dao, ả cũng hiếm khi ồn ào.

 

Không còn khóc, không còn gào thét, không còn ganh ghét tranh đoạt cùng mẫu thân ta.

 

Nhưng ta và mẫu thân đều rõ, nỗi hận của ả giờ đây đã chìm xuống rất sâu, như dòng nước chết lặng—một ngày kia ắt sẽ cuộn trào.

 

Quả nhiên, vào một đêm vô cùng yên ả, mẫu thân ta như thường lệ nấu sẵn canh dê, ngồi chờ Tiêu An.

 

Thế nhưng, y mãi chẳng tới.

 

Mẫu thân ta chờ đến sáng, mới nghe tiếng động nơi cửa viện.

 

Người đến, lại là tỳ nữ bên cạnh Liễu Mộc Dao.

 

Nàng ta nhìn mẫu thân ta, khóe mày khóe mắt đều mang vẻ kiêu căng ngạo mạn: “Thẩm di nương, theo ta đi một chuyến.”

 

Mẫu thân ta bị người ta áp giải, quỳ rạp xuống trước chân Liễu Mộc Dao.

 

Ta muốn xông lên cứu nương, nhưng hai tên gia đinh đã áp ta xuống, mỗi bên giữ chặt một cánh tay, ép ta quỳ giữa đại đường.

 

“Vương gia!” — Ta hướng về phía trên đường mà nghẹn ngào khóc gọi — “Vì sao lại như vậy? Chẳng phải người từng hứa sẽ bảo hộ chúng ta hay sao…”

 

Lời chưa dứt, một cái tát giáng thẳng vào mặt ta.

 

Liễu Mộc Dao hất cổ tay, giọng mắng mỏ chua chát: “Con tiểu tiện nhân! Tỷ tỷ ngươi làm ra chuyện nhục nhã như thế, ngươi còn dám mở miệng gọi vương gia?”

 

Ta cắn môi, nước mắt rưng đầy, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía Tiêu An.

 

Y chống đầu ngồi ở vị trí cao nhất, đôi mắt trĩu nặng, không nhìn ta, cũng chẳng nhìn nương.

 

Sắc mặt u ám đến cực điểm.

 

Sắc mặt mẫu thân ta cũng dần dần trắng bệch, muốn đứng cũng đứng không nổi, chỉ có thể cố gắng gượng nói: “Mộc Dao cô nương, A Ngưng còn nhỏ dại, có gì xin cứ nhắm vào ta mà nói.”

 

Liễu Mộc Dao cười khanh khách: “Vội gì chứ? Chẳng phải rất nhanh sẽ đến lượt ngươi sao?”

 

“Nào, đợi nhân chứng lên đường, rồi ngươi tha hồ mà phân bua.”

 

Ả phất tay ra hiệu: “Đưa người lên đây!”

 

Hai tỳ nữ dìu một bà lão bước lên thềm.

 

Bà lão kia chừng đã ngoài tám mươi, tóc bạc trắng như sương, tay nhăn nheo, làn da khô đét như vỏ cây, ánh mắt đờ đẫn, thần trí mịt mờ.

 

Mẫu thân ta vừa nhìn thấy bà lão, sắc mặt lập tức trắng như tuyết.

 

Liễu Mộc Dao thấy phản ứng của người, liền phá lên cười: “Sao nào, nhận ra rồi chứ?”

 

Ta và mẫu thân đều nhận ra.

 

Lão nhân này, chính là Lưu bà tử cuối hẻm năm xưa.

 

“Liễu thị, có gì thì cứ nói thẳng ra, mang một người già lú lẫn như thế này lên làm gì?”

 

Người lên tiếng là Thôi thị.

 

Vì sự việc có liên quan tới hậu viện, hôm nay nàng ấy cũng có mặt.

 

Từ xưa Liễu Mộc Dao đã không ưa Thôi thị, vừa thấy nàng ấy xen lời liền cười lạnh: “Lưu bà tử này đầu năm nay quả thực từng trúng phong, đầu óc nay đã không còn minh mẫn. Thế nhưng, trước đó bà ta là danh y trứ danh của vùng Trung Nguyên, nổi tiếng khắp nơi.”

 

“Biết luyện độc, tinh thông hạ cổ—mà điều kỳ diệu nhất là…Bà ta có thể khiến nữ nhân từng xuất giá… trở lại thân xử nữ.”

 

Mỗi một chữ thốt ra, sắc mặt mẫu thân ta lại trắng thêm một phần.

 

Tựa như đang thưởng thức nỗi thống khổ của người, Liễu Mộc Dao chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt ấy, rồi rốt cuộc nở nụ cười rực rỡ: “Lan di nương, ngươi… cũng từng tới chỗ Lưu bà tử chữa trị, phải không?”

 

Tiêu An chăm chú nhìn gương mặt mẫu thân ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page