Thứ đáng sợ nhất, là người, là lòng người.
Giọng nói trong bóng tối ngừng lại một chút, rồi đột nhiên hỏi: “Ta có giống người không?”
“Giống, ngươi còn giống người hơn cả bọn họ.”
Nói xong câu này, Quý Thiền đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhưng trong bóng tối, không có gì xảy ra cả.
Nàng nghe thấy chủ nhân của giọng nói kia thở dài một tiếng: “Tiếc là, tám đuôi của ta đều đứt hết rồi, không cách nào biến thành người được nữa.”
Chuyện cầu phong không thể tùy tiện nói ra, nàng ta nói với người con gái đang hấp hối trước mắt cũng chỉ là muốn tìm một người để trò chuyện trước khi chết mà thôi. Cầu phong đối với nàng ta, chỉ là một chấp niệm mà thôi.
“Sao… lại thế?” Trong lòng Quý Thiền dâng lên một nỗi không cam lòng khó tả, nàng chẳng làm được gì cả, ngay cả việc muốn giúp người khác một tay trước khi chết cũng thất bại.
“Ta cũng sắp chết rồi.” giọng nói kia vang lên.
Nàng ta trốn chạy vạn dặm đến Thượng Kinh của Đại Hạ, nơi này vốn không có cách nào để nàng ta sống sót. Nàng ta xông vào thành, vẫn chỉ có thể chờ chết, chỉ không ngờ trước khi chết lại có một con người bầu bạn.
Trong bóng tối mà Quý Thiền không nhìn thấy, một con hồ ly không có đuôi, toàn thân đầy những vết thương sâu hoắm thấy cả xương, đang lặng lẽ nằm rạp trên đất. Cơ thể nàng ta đã tàn tạ không chịu nổi, không thể gắng gượng được nữa.
Tuyết rơi trên người nàng ta, rất nhanh đã bị máu nàng ta chảy ra thấm ướt.
“Có thể cùng chết ở đây, có lẽ đây chính là thứ mà loài người các ngươi gọi là duyên phận.”
Quý Thiền dường như bị chút kinh ngạc vui mừng nhỏ bé trong lời nói của nàng ta lây nhiễm, bất giác nhếch khóe môi.
Đúng vậy, có người cùng chết, cũng coi như là duyên phận rồi.
“Tại sao ngươi… lại bị đứt hết tám đuôi thế?”
“Vì cả tin người không nên tin. Còn ngươi?”
“Có lẽ là phụ thân ta, không muốn ta sống.”
Một người một yêu lại một lần nữa im lặng. Bị người mình tin tưởng phản bội, bị người thân nhất phản bội, nghe đều thật đáng buồn.
Chỉ nói một câu ngắn ngủi, Quý Thiền đã thổ ra một ngụm máu, nàng dần dần không còn nhìn thấy tuyết trước mắt nữa.
Nàng biết mình sắp chết rồi, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, không cam tâm chết đi một cách dễ dàng như thế, không cam tâm bản thân chẳng làm được gì.
Nàng đột nhiên lại nhớ đến cuốn truyện chí quái mình từng đọc: “Ta nghe nói, nghe nói ma quỷ có thể đoạt xá con người, từ đó sống tiếp trong thân xác của đối phương, có thật không?”
“Là thật, nhưng rất khó, chuyện ác như vậy thiên đạo không dung.”
“Nếu, nếu là tự nguyện thì sao?” Giọng Quý Thiền đột nhiên gấp gáp: “Nếu ta giao thân xác này cho ngươi, ngươi có thể sống sót không?”
“…Có lẽ.” Hồi lâu sau, giọng nói mới vang lên.
Quý Thiền cong môi cười: “Được, ta để lại thân xác này cho ngươi. Sau khi ta chết, ngươi hãy sống thay ta.”
“Tại sao?” Giọng nói mang đầy vẻ khó hiểu.
“Ngươi đã nói chúng ta có duyên rồi còn gì. Chúng ta không thể cùng chết ở đây, phải có một người sống sót, ta hy vọng, người đó là ngươi. Nếu, nếu ngươi có thể sống sót, có thể giúp ta và mẹ ta báo thù không?”
“…Được.” Nếu nàng ta thật sự đoạt xá con người trước mắt, có lẽ thật sự như lời đối phương nói, có thể sống sót.
Nàng ta là hồ ly tám đuôi bẩm sinh, thần hồn mạnh mẽ, sau khi nhập vào cơ thể yếu ớt của con người, sức mạnh còn sót lại có thể phục hồi thân xác của đối phương.
Nàng ta cũng không biết, sau khi đồng ý với đối phương, tương lai mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Nhưng nếu có thể sống, ai lại muốn chết chứ?
Nghe thấy câu trả lời của nàng ta, Quý Thiền muốn cười, nhưng mặt của nàng đã cứng đờ rồi.
Nàng nói: “Ta tên Quý Thiền, Quý trong bốn mùa, Thiền trong thiền quyên. Tên này là do mẫu thân của ta đặt, ta rất thích, sau này cho ngươi mượn dùng đấy.”
“Được, đợi ta báo thù cho ngươi xong, sẽ trả lại tên cho ngươi.”
“Cảm ơn… Còn ngươi, ngươi tên gì?”
“Ta tên A Triền, Triền trong triền miên. Ta không có họ.”
“A Triền.”
Quý Thiền khẽ gọi một tiếng, rồi không còn hơi thở nữa.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng chút sinh khí trên người Quý Thiền tan biến, đồng tử thú trong bóng tối đột nhiên trở nên u ám, một luồng thanh quang từ cơ thể tàn tạ của hồ yêu thoát ra, lao vào cơ thể Quý Thiền.
Trên trời bỗng dưng vang lên một tiếng sấm rền, sau đó tiếng sấm không ngừng.
Như lời A Triền đã nói, đoạt xá là trái với thiên lý, đặc biệt là ở nơi nhân đạo hưng thịnh như Thượng Kinh này, muốn lấy thân yêu quái làm người, thiên đạo không dung.
Nếu không phải Quý Thiền tự nguyện trao thân xác cho nàng ta, có lẽ ngay khoảnh khắc đoạt xác, nàng ta đã chết dưới thiên lôi rồi.
Sau khi nhập vào cơ thể Quý Thiền, cảm giác yếu ớt và đau đớn tột cùng lập tức xâm chiếm ý thức của nàng ta, bên tai tiếng sấm rền vang không dứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát hồn phách của nàng ta.
Nhưng cuối cùng, tiếng sấm đó cũng chỉ vang rền trên trời, chứ không giáng xuống.
You cannot copy content of this page
Bình luận