Sau Khi Nàng Bị Đuổi Khỏi Hầu Phủ

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Sau khi bị đuổi khỏi Hầu phủ, nàng sống trong một cửa tiệm nhỏ ở phường Xương Bình, cửa tiệm đó vẫn là do mẫu thân nàng tặng vào năm ngoái.

Lúc rời khỏi Hầu phủ, đồ đạc của mẫu thân, bọn họ không cho nàng mang theo một món nào. Nếu không phải cửa tiệm kia đã được quan phủ chứng nhận, chính thức thuộc về tên nàng, thì có lẽ bây giờ nàng đến một nơi trú thân cũng không có.

Phường Xương Bình cách Hầu phủ hơn nửa canh giờ đi bộ, may mà hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, không có lệnh giới nghiêm ban đêm.

Quý Thiền băng qua con phố đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, rồi lại đi qua phường Vĩnh Bình, cuối cùng dần dần không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào đó nữa, chỉ còn lại tiếng đế giày đạp trên tuyết kêu lạo xạo.

Chẳng biết từ lúc nào, tuyết trắng đã phủ kín mặt đất, trên con đường dài thăm thẳm chỉ còn lại một hàng dấu chân của nàng.

Càng đi về phía phường Xương Bình, đèn đuốc càng thưa thớt, may mà đêm nay có tuyết nên cũng soi sáng được con đường dưới chân.

Chỉ cần đi qua phường An Bình nữa là có thể nhìn thấy phường Xương Bình. Quý Thiền dừng bước nghỉ một lát, đưa hai tay lên miệng hà hơi, sưởi ấm những ngón tay đã lạnh đến gần như mất hết cảm giác.

Sau khi đỡ hơn một chút, nàng lại tiếp tục đi về phía phường Xương Bình. Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng thở nặng nề. Âm thanh đó cách nàng không xa, dường như phát ra từ ngay trong hẻm, giống như tiếng thở dốc của một con dã thú.

Thế nhưng, nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, một tiếng gào thét chói tai đã xé tan màn đêm tĩnh lặng. Từ một dinh thự cách đó không xa, đột nhiên vang lên những âm thanh kinh người, ngay sau đó, mấy bóng người phóng vút lên không, ánh đao loang loáng.

Quý Thiền nghe có người hét lên: “Con Sát Quỷ đó chạy về phía Đông rồi!”

Phía Đông của dinh thự đó chính là vị trí Quý Thiền đang đứng. Trong lòng nàng hoảng loạn, còn chưa biết phải làm thế nào cho phải, thì đã cảm nhận được một luồng gió tanh từ sau gáy ập đến.

Theo sau đó là mấy mũi tên bay tới vun vút như sao băng, một trong số đó đã đâm xuyên qua lồng ngực nàng, ngay khi nàng còn chưa kịp phản ứng.

Khoảnh khắc tiếp theo, Sát Quỷ liền đổi hướng, chạy về phía Nam. Những người đang truy đuổi con quỷ quái đó ở phía xa cũng lập tức chuyển hướng đuổi theo.

Khi ngã xuống đất, Quý Thiền mơ hồ nhìn thấy một bóng người cầm cung dừng lại trên mái nhà trong giây lát, dường như đang nhìn về phía nàng.

Nàng nghe có người nói: “Tiết đại nhân, yêu vật đó dường như đã chạy thoát rồi…”

Bóng người đó thoáng chốc đã biến mất.

Quý Thiền nằm sấp trên mặt đất, cơn đau dữ dội đến mức khiến người ta gần như suy sụp làm nàng gần như tuyệt vọng. Họ Tiết… thì ra bọn họ vốn dĩ không muốn để nàng sống, nhưng nàng không muốn chết.

Tay nàng bấu chặt xuống đất, cơ thể từ từ, từng chút một lê về phía trước. Đầu óc Quý Thiền trống rỗng, nàng không biết mình làm vậy có ý nghĩa gì, nhưng nàng không muốn từ bỏ.

Nàng không biết mình đã lê lết được bao lâu, cơn đau dường như đang dịu đi, nhưng nàng đã yếu đến mức ngay cả hít thở cũng không thể tiếp tục được nữa.

Mãi cho đến khi cả người bị bóng tối trong con hẻm bao trùm, nàng mới khó khăn ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi đồng tử thú đỏ như máu.

Dưới ánh nhìn của đôi mắt thú ấy, Quý Thiền đã cạn kiệt sức lực, mặt nàng áp xuống đất, giọng nói yếu ớt đến mức không thể nghe thấy: “Ngươi… định ăn thịt ta sao?”

Trong bóng tối vẫn chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, đôi mắt thú đáng sợ kia cũng không có gì thay đổi.

“Vậy thì đến ăn thịt ta đi, còn hơn là chết ở đây thế này.” Nàng ngắt quãng thều thào: “Ta chỉ hơi sợ đau thôi.”

Giữa sự im lặng đến ngạt thở, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nữ dịu dàng quyến rũ: “Ta không ăn thịt người.”

Giọng nói chắc chắn là của chủ nhân đôi mắt thú ẩn hiện trong bóng tối.

“Ngươi, ngươi là yêu quái?”

Chỉ có yêu quái trong truyền thuyết mới biết nói tiếng người, mới có thể biến thành người.

“Phải.”

“Sao ngươi, sao ngươi lại đến Thượng Kinh chứ? Bị người ta phát hiện, ngươi sẽ chết đó.” Quý Thiền co người trên mặt đất, nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết dường như đã vơi đi rất nhiều khi con yêu quái này xuất hiện bên cạnh nàng.

“Ta đến cầu phong [*].”

[*] là khi một yêu quái (hệ động vật) tu luyện tới trình độ nhất định sẽ đi hỏi con người, nếu như nhận được câu trả lời tích cực thì công lực sẽ tăng nhiều, còn ngược lại công lực sẽ biến mất.

Quý Thiền mơ hồ nhớ rằng, trong những truyền thuyết mà mình từng đọc, yêu quái cầu phong người thành công là có thể biến thành hình dạng con người.

“Thì ra ngươi muốn biến thành người, ngươi có thể… cầu phong ta này.”

“Tại sao, ta là yêu, ngươi không sợ sao?” Giọng nói dễ nghe ấy mang theo sự nghi hoặc.

Đôi mắt Quý Thiền vô thần nhìn những hạt tuyết rơi lất phất trước mặt: “Yêu quái thì có gì đáng sợ chứ.”

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page