Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
Chương 81:
02/07/2025
Chương 82:
02/07/2025
Chương 83:
02/07/2025
Chương 84:
02/07/2025
Chương 85:
02/07/2025
“Bên đó là ký túc xá học sinh, có cả phòng đơn lẫn phòng tập thể, mọi người tự chọn, đừng chọn phòng nào có số 4 là được.” Bách Hiểu Sinh vừa chỉ tay về một phía nói với Lý Nhị Cẩu, rồi lại chỉ sang dãy nhà kế bên nói với thầy giáo: “Chỗ đó là ký túc xá giáo viên, không có điều kiêng kỵ gì cả, thầy cứ chọn tùy ý.”
Quý Minh Hi gật đầu, sau khi xem qua phòng mình thì nhìn sang khu giảng dạy, cô gái kia đã biến mất từ lúc nào.
Đợi thầy giáo bước vào khu ký túc xá giáo viên – nơi từ trước đến nay chưa từng mở cửa – Bách Hiểu Sinh mới thu ánh mắt lại.
Nơi đó từ khi xây xong đã chưa từng có người ở, đến cả quỷ quái cũng không thể vào được. Người thầy này… rốt cuộc là ai?
Cậu bé vung tay, giữa không trung hiện ra một cuốn hồ sơ dày cộp, bắt đầu lật xem từng mục thông tin học sinh mới. Nhưng khi lật đến trang của Quý Xa Xa, vẻ mặt thờ ơ bỗng trở nên nghiêm túc, thân hình chớp mắt đã biến mất tại chỗ.
Trường trung học Dao Khởi nằm trên đỉnh núi Hi Dương, nhưng phía sau trường còn có một ngọn núi nhỏ, nơi đó được bao bọc bởi một kết giới dày đặc mà quỷ quái không thể tiến gần. Đó chính là động phủ của Sơn Thần, bên trong ẩn chứa một thế giới nhỏ khác.
Bách Hiểu Sinh đứng dưới chân núi, kết giới khẽ dao động, có người từ trong đó bước ra.
“Chuyện gì?”
Bách Hiểu Sinh cúi đầu, không dám nhìn thẳng người kia: “Là… là hắn sao?”
“Ngươi đã có đáp án rồi.”
Bách Hiểu Sinh suýt nữa buột miệng chửi thề. Biết cái quái gì mà biết—thần thì không có linh hồn, đã ngã xuống là biến mất khỏi nhân gian, nhưng cậu ta lại không nhìn thấu được Quý Minh Hi. Chỉ có thể xác định… hắn ta là con người.
Cậu bé ngẩng đầu lên, ngạc nhiên chỉ vào khoảng không: “Thầy Quý, sao thầy lại ở đây?”
Đối phương chẳng thèm phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn cậu bé diễn.
Bách Hiểu Sinh cảm thấy chua xót dâng lên trong lòng, nói: “Cũng phải thôi… cho dù người có thể chuyển thế, ngài cũng sẽ tìm mọi cách để hắn tránh xa ngôi trường này. Bằng không, sao có thể một lần giết sạch được bọn ta?”
“Biết thế là tốt rồi.” Giản Hoang nhàn nhạt nói: “Ta còn việc phải làm, cáo từ.”
Chớp mắt một cái, ngọn núi chỉ còn lại mình Bách Hiểu Sinh.
Cậu bé ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh. Đợi đến khi tâm trạng lắng xuống mới biến mất khỏi nơi đó.
Trường Trung học Dao Khởi về đêm lại náo nhiệt một cách kỳ lạ, lũ quỷ quái khe khẽ xì xào trò chuyện. Bách Hiểu Sinh vừa bước vào khu giảng đường đã bị ai đó giữ chân lại.
Vô số con mắt lơ lửng trong bóng tối: “Thầy giáo mới là ai vậy? Hé lộ chút đi.”
Bách Hiểu Sinh bực mình nói: “Tự mà đi xem.”
Con quỷ kia tức giận đáp: “Xem cái gì mà xem, đại nhân Giản Hoang đã thiết lập kết giới quanh phòng đó rồi, ai mà vào nổi!”
Bách Hiểu Sinh: …?!!!
Cái “chuyện quan trọng” của ngài nói chính là chuyện này à?!
Lời tác giả:
Giản Hoang: Mở kết giới cho vợ để tránh bị quấy rầy, chẳng lẽ không phải chuyện quan trọng?
***
Ban đêm ở Trường Trung học Dao Khởi còn yên tĩnh hơn bất cứ nơi nào khác. Sự yên tĩnh đó không giống như ở vùng quê vắng vẻ, mà là thứ tĩnh lặng như trong chân không—ngoài tiếng thở của chính mình ra, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Quý Minh Hi nằm trên giường ngủ rất say, hoàn toàn không hề hay biết có điều gì bất thường đang xảy ra xung quanh.
Cửa kính được lau sạch sáng bóng, nếu có ánh trăng chiếu vào hẳn sẽ là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng hiện thực thì hoàn toàn khác—bên ngoài chỉ là bóng đêm đặc quánh, như một vực sâu đen ngòm muốn nuốt chửng con người.
Người nằm trên giường hô hấp ổn định, còn trong bóng tối phía ngoài cửa kính, hiện lên đường nét của một con mắt.
“Hắn… ngủ rồi.”
Chiếc giường cứng rộng 1m5 bỗng nhiên lún xuống, hóa thành một cái miệng khổng lồ, muốn nuốt trọn người đang nằm trên đó.
Âm thanh nhầy nhụa vang lên: “Năm trăm năm rồi, cuối cùng ta cũng có cơ hội hoàn thành ý nghĩa tồn tại của mình. Ngươi muốn ngạt thở trong giấc mộng ngọt ngào, hay là luân hồi trong ác mộng vô tận? Vì ngươi không thể trả lời, để ta chọn giúp ngươi vậy.”
Trong không trung đột nhiên xuất hiện dao động năng lượng, một người đàn ông bước ra từ không gian bị xé toạc, lơ lửng giữa trời.
Không những không ngăn cản mà còn thong thả bưng một cái ghế ra, ngồi xuống, yên lặng thưởng thức.
Chiếc giường mềm như cát chảy lập tức dựng thẳng lên với tốc độ cực nhanh, làm như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một ảo giác.
“Tiếp tục đi.” Giản Hoang lạnh nhạt lên tiếng, tay phải đã bốc lên ngọn lửa khiến người ta sợ hãi.
Một sinh vật mềm nhũn giống như slime tách khỏi chiếc giường, cái đầu vốn không có cổ mà vẫn lắc liên tục: “Tôi chỉ lo thầy ấy ngủ giường cứng quá sẽ không thoải mái, chứ đâu có ý định ăn thầy ấy đâu ạ. Ngài không thể xử phạt tôi theo nội quy nhà trường được!”
You cannot copy content of this page
Bình luận