“Bệ hạ đã có được Mạnh Phổ, còn quan tâm đến việc mất đi một muội muội sao?”
Bạo quân giật mình, ánh mắt nhìn ta dần trở nên nghiêm túc.
“Lý Chước Chước, nàng biết được bao nhiêu?”
“Thiếp biết tất cả.”
“Vậy… tất cả đều do nàng lên kế hoạch à?”
Lên kế hoạch sao? Cũng không hẳn. Chỉ là giúp đỡ một chút mà thôi.
Mục đích của ta từ đầu, chỉ là muốn đưa Mạnh Phổ vào ngục Bắc Uyên, để hắn sống, nhưng biến mất mãi mãi.
Ta khích lệ bạo quân cử người đến ngục Bắc Uyên đón Âu Dương Cáp, lại chia sẻ tin này cho Mạnh Phổ.
Ta tin chắc rằng hắn sẽ đi, và chỉ cần hắn đi, thì không thể trở lại được nữa.
Hắn đã bị hạ độc.
Còn độc, là do lần ta chữa thương cho hắn đã hạ.
Trong lọ sứ nhỏ màu xanh lá cây đựng bột đỏ, một loại độc dược mãn tính, khi độc phát sẽ khiến người ta bị liệt tứ chi, mất khả năng di chuyển.
Ồ phải rồi, lúc đó hắn còn hỏi ta đó là thuốc gì, ta nói đó là độc dược mãn tính, hắn chỉ cười qua loa.
Đáng ch/ết, hắn chưa bao giờ coi lời ta nói ra gì.
Còn thuốc ta dùng cho bạo quân, trong lọ sứ xanh nhạt chứa bột trắng, đích thực là thuốc tốt để cầm máu.
Sau khi Mạnh Phổ lên đường, ta đã cho người gửi một bức thư nặc danh đến bạo quân, thông báo cho chàng biết Mạnh Phổ theo dõi đội quân cấm vệ để tìm vị trí của ngục Bắc Uyên.
Bạo quân chắc chắn sẽ lập mưu, giăng bẫy, bắt giữ Mạnh Phổ.
Chính xác như vậy.
Bạo quân cười ha ha, nói với ta.
“Đúng vậy, ta đã bắt được Mạnh Phổ, ta đã cho cấm vệ quân ném hắn ta vào ngục Bắc Uyên.”
“Nếu không có gì bất ngờ, thì cả đời này hắn ta đừng mong được ra.”
Không những không ra được, mà cũng sẽ không có người nào biết hắn ở đâu, sẽ không có người lại giống hắn, tận tâm tận lực đi tìm trung thần trong ngục Bắc Uyên.
Cuối cùng, hắn sẽ từ từ bị quên lãng.
Những công danh hắn theo đuổi, sứ mệnh hắn cho rằng mình mang trên vai, tất cả đều thành tro bụi.
Gió bắt đầu thổi, ta ôm chặt hai cánh tay.
Bạo quân ôm lấy ta từ phía sau, tựa đầu trên vai ta.
“Nàng đã làm rất nhiều cho trẫm, muốn gì cứ nói.”
“Thế… nếu thiếp nói?”
“Cứ nói.”
Ánh mắt ta nhìn theo những chiếc lá bị gió cuốn bay, ta bình tĩnh, kiên định nói:
“Thiếp muốn làm tể tướng.”
Ta cảm nhận được hơi thở của bạo quân khựng lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Chàng cười khẽ.
“Trẫm còn tưởng nàng muốn làm Hoàng hậu.”
Ta nói:
“Thiếp phải xác định đúng vị trí của mình, thiếp không xứng với vị trí Hoàng Hậu mà.”
“Hừ!”
Bạo quân buông ta ra.
“Được thôi, tuỳ nàng!”
Rồi quay lưng bước đi, bước chân rất thô bạo, thanh kiếm bên hông kêu leng keng.
Ta là người tể tướng phái tới làm gián điệp, những gì ta nói đều là sự thật.
Nhưng ta không nói mục tiêu thực sự của ta là loại bỏ tể tướng.
Nếu ngươi hỏi ta là ai?
Thì ta, Lý Chước Chước, là phu nhân của Mạnh Phổ.
Một người phu nhân hắn chưa bao giờ yêu, thậm chí chưa bao giờ chạm vào.
Ta vẫn nhớ mùa xuân cách đây sáu năm, bên bờ sông Thành Châu đầy hoa đào và liễu xanh.
Có một chàng trai trẻ mặc y phục màu trắng, dung mạo như ngọc đứng ngược gió.
Nha hoàn chỉ vào hắn và nói, đây chính là chàng trai đã được hứa hôn với ta.
Hai gia đình chúng ta là bằng hữu từ lâu.
Khi ta sinh ra, hai nhà Lý Mạnh đều là những gia tộc khá giả, khi ta mười lăm tuổi, nhà họ Lý đã trở thành dòng họ lớn nhất ở Thành Châu.
Phụ thân và huynh trưởng của ta đều là quan lại.
Còn nhà họ Mạnh thì suy sụp, chỉ còn lại Mạnh Phổ là độc đinh, mà hắn chỉ là một tú tài.
Nhưng phụ thân ta vẫn giữ lời hứa, gả ta cho hắn.
Trong phòng tân hôn, hắn mở khăn che mặt của ta, đôi mắt lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Hắn cúi sâu xuống nói với ta:
“Lý Tiểu thư, ta không thích nàng, chỉ vì muốn dựa vào quyền lực của gia tộc nàng mà cưới nàng thôi. Ta không xứng với nàng, dù nàng muốn ta ch/ết ta cũng không từ chối.”
Lúc đó ta rất sốc.
“Chỉ vì muốn dựa vào quyền lực của gia tộc ta mà cưới ta” nói cách nào cũng quá thẳng thắn và rõ ràng.
Dĩ nhiên ta cũng không phải là người mặt dày, ngươi không thích ta thì ta cũng không vương vấn ngươi.
Từ đó, chúng ta sống với nhau trước mặt người khác thì kính trọng, nhưng sau lưng lạnh như băng, không hề có sự gần gũi trên giường.
Và dưới sự giúp đỡ của phụ thân ta, hắn liên tục thăng quan tiến chức.
Một mùa xuân nữa lại đến, tròn một năm ngày ta và Mạnh Phổ thành hôn.
Từ sáng hắn đã rời nhà đi công vụ, mãi đến đêm khuya chưa trở về.
Ta đi dạo trong vườn, thổi chơi vài cơn mưa hoa đào, rồi quay vào phòng.
Trong phòng chưa thắp đèn, ta ngồi trong bóng tối, tâm trạng càng lúc càng trĩu nặng, lặng lẽ rơi lệ.
Khóc đủ rồi, ta châm lên một ngọn nến, chuẩn bị rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Ngay khi quay người, ánh nến chiếu lên bình phong, phản chiếu bóng dáng một người đen kịt!
Có kẻ trốn sau bình phong!
Ta rút thanh kiếm treo tường, chỉ vào bóng người kia, giọng nghiêm nghị.
“Ngươi là ai? Đến nhà ta làm gì?”
Người kia cười nhẹ.
“Ta đến đây để cùng phu nhân vượt qua đêm xuân cô đơn này.”
Hái hoa tặc à?
Hừ, ta thích.
Ta buông kiếm, thổi tắt nến.
Bóng dáng người kia chìm vào đêm tối, ta hỏi hắn.
“Ngươi đến nhà ta, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Đến trộm vài thứ, nhưng bị bẫy ở ngoại viện làm tổn thương, chỉ có thể mượn phòng của phu nhân một chút.”
Ồ, ra là một kẻ trộm, ta lại hỏi hắn.
“Thương tích có nặng không?”
“Khá là tốt, chỉ là máu cứ không ngừng chảy.”
“Trên bàn trang điểm của ta, trong ngăn kéo có một lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt, bên trong có thuốc cầm máu, ngươi thử bôi xem.”
“Cảm ơn phu nhân.”
Chỉ nghe tiếng sột soạt một hồi, hắn thở phào một cái.
You cannot copy content of this page
Bình luận