Quán Ăn Năm Xưa

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

9.

 

Từ dạo đó về sau, Tiêu An không còn bước chân đến nữa.

 

Trên phố ngoài kia, đôi lúc vẫn vang vọng tiếng vó ngựa, là Tiêu An đem theo thân binh đi về doanh trại Đại Liễu.

 

Ngày nào y cũng ngang qua đây, vậy mà chẳng một lần dừng lại.

 

Ta và mẫu thân mỗi ngày đều dậy thật sớm, nhóm lửa nấu cơm, nhưng mãi đến lúc đóng cửa, vẫn chẳng thấy một ai ghé đến.

 

Mọi sự dường như ngày càng tệ hơn.

 

Không những vắng khách, mà còn có vài tên lưu manh cùng đám phụ nhân lắm chuyện ngồi chồm hổm ngoài cửa, mồm năm miệng mười buông lời nhơ bẩn, mắng chửi mẫu thân.

 

Chúng nói, mẫu thân ta chạy khắp nơi nương nhờ quyền quý, chỉ mong được trèo lên giường của công tử vương tôn.

 

Chúng còn bảo, mẫu thân ta ngoài mặt thì là nữ tử chưa chồng, chứ sau lưng đã vụng trộm chẳng biết bao nhiêu lần với nam nhân, là thứ giày rách bị đám công tử chơi chán rồi ném đi.

 

Ta lao ra ngoài, vung gậy nhóm lửa mà đánh bọn chúng.

 

Thế nhưng bọn chúng chẳng hề sợ, còn cười ha hả trêu chọc ta, cấu véo ta, lại còn đá ta ngã dúi dụi.

 

Cho đến khi tiếng giày quân dẫm lên đá xanh vọng đến, ta ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu An vận hắc y, đứng sừng sững nơi đầu ngõ.

 

Sương đêm nặng hạt, mớ tóc trước trán y đã lấm tấm hơi ướt, hiển nhiên là đã đứng trong bóng tối một lúc lâu rồi.

 

Vốn dĩ ta vẫn cắn răng nhẫn nhịn không rơi lệ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu An, nước mắt liền như vỡ bờ, ta bật khóc nức nở.

 

 

Tiêu An vừa ra lệnh cho thân binh đem lũ lưu manh cùng đám phụ nhân kia bắt đi, vừa bế xốc lấy ta: “Tỷ tỷ của ngươi đâu rồi?”

 

Ta nghẹn ngào đáp: “Tỷ ấy vẫn nhốt mình trong phòng không chịu ra, ta gọi cách mấy nàng cũng chẳng đáp lời. Cửa phòng đã khoá, ta thế nào cũng mở không được…”

 

Sắc mặt Tiêu An thoáng chốc đại biến.

 

Y ôm ta chạy thẳng vào hậu viện, tung chân đạp tung cửa phòng.

 

Ngay sau đó, trong phòng liền vang lên tiếng gào thảm thiết của ta: “Tỷ tỷ!!!”

 

10.

 

Mẫu thân ta đã treo cổ mình trên xà nhà.

 

Tiêu An vung đao chém đứt đoạn lụa trắng, ôm lấy thân thể người xuống.

 

Người nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch tựa tuyết, tựa hồ chỉ một khắc sau liền tan biến vào cõi vô hình.

 

Ta khóc đến khản giọng, lệ không ngừng tuôn: “Tỷ tỷ, tỷ đừng chết! Cầu xin tỷ đừng chết mà! Ta chỉ còn mỗi mình tỷ thôi! Chỉ còn mỗi mình tỷ thôi a!”

 

Tiêu An ôm lấy mẫu thân ta, không ngừng khẽ gọi: “Lan Phúc… Lan Phúc, nàng mau tỉnh lại…”

 

Đó chính là nhũ danh của mẫu thân ta.

 

Khi trước, lúc Tiêu An thường đến quán nhỏ dùng bữa, mẫu thân ta từng cố ý đánh rơi một chiếc khăn tay.

 

Trên khăn thêu tên người, cùng một đóa lan hoa sống động như thật.

 

Hồi ấy, Tiêu An chẳng hề cúi xuống nhặt, chỉ để mặc chiếc khăn nằm yên trên đất.

 

Nay nghĩ lại, chiếc khăn ấy tuy không được lượm lên, nhưng đã cất vào tim y tự thuở nào.

 

Cuộc chiến công tâm, nào dễ đoạt được trong ngày một ngày hai.

 

Từng bước một đi đến hôm nay, rốt cuộc cũng chạm đến thời khắc mấu chốt nhất.

 

Trong tiếng gọi không ngừng của Tiêu An, cuối cùng mẫu thân ta cũng gắng gượng mà hé mắt.

 

Ngay khoảnh khắc trông rõ là y, người liền khép mi lại, một giọt lệ lặng lẽ trượt qua gò má: “Vương gia… không nên tới đây.”

 

Tiêu An bỗng nổi giận: “Đúng là ta không nên tới! Bởi tới rồi cũng chỉ nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng này của nàng!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page