Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từ một người không một xu dính túi đã gây dựng được một công ty nhỏ đầy tiềm năng. Với năng lực của anh, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua nhà họ Phó, vậy mà lại vì cô mà mất mạng.
Yên tâm, cô sẽ báo thù cho anh!
Ngụ ý của luật sư Trần là, Phó Cảnh Sâm không để lại một đồng nào cho đôi cha mẹ tệ bạc kia.
Đêm đó, Cố Oản Oản có một giấc mơ kỳ lạ. Cô mơ thấy người nhà đã mất và Phó Cảnh Sâm, còn mơ thấy một cô gái trùng tên trùng họ, thậm chí dung mạo cũng y hệt mình đang bị cha mẹ nuôi tàn độc đánh đập. Nhìn quần áo của người kia rất giống những năm 70.
Chuyện gì thế này? Lẽ nào là điềm báo xuyên không? Mười ngày nữa sao? Vậy thì không kịp rồi, phải mau chóng tích trữ hàng hóa.
Sáng sớm hôm sau, nhà Cố Nhã Nhu cảm thấy như trời sập. Họ cứ đinh ninh sẽ chiếm được gia sản nhà họ Cố, nào ngờ lại được tin Cố Oản Oản đã bán công ty và biệt thự. Cố Hoài Ân tức đến ngất xỉu tại chỗ. Cả nhà dù có gây sự vô lối thế nào, cuối cùng vẫn bị quét ra khỏi cửa, quay về cái ổ chó của mình.
Tính toán trăm đường, cuối cùng vẫn là công cốc.
Thấy Cố Oản Oản xuất hiện trong nhà mình, Cố Nhã Nhu gần như hoài nghi nhân sinh: “Không thể nào, tao rõ ràng thấy mày bị chôn sống, sao có thể không chết?”
Vợ chồng Cố Hoài Ân và con trai tức tối xông về phía Cố Oản Oản, liền bị cô một cước đá văng vào tường. “Bốp” mấy tiếng, ba người ngã sõng soài trên đất, kêu la không ngớt.
“Cố Oản Oản, bây giờ không có Phó Cảnh Sâm bảo vệ mày nữa, mày chết đi cho tao!” Cố Nhã Nhu không màng đến gì khác, bắn một phát súng về phía Cố Oản Oản.
Cố Oản Oản vận dụng dị năng hệ Băng chặn viên đạn. “Giết tao? Mày không xứng!”
Cả nhà Cố Hoài Ân lập tức hoảng sợ bất an, sợ đến tè ra tại chỗ. “Cố Oản Oản, cháu gái ngoan, xin cháu tha cho chúng ta, chú không bao giờ tranh giành gia sản với cháu nữa, xin cháu tha cho chú lần này.”
“Hừ, tao không tin Thượng Đế, tha thứ cho chúng mày là việc của Ngài ấy.” Cố Oản Oản cười, một nụ cười điên cuồng. “Việc của tao, chính là ‘tốt bụng’ tiễn chúng mày đi gặp cái gọi là Thượng Đế, để chúng mày bị dày vò cho đến chết.”
Chưa hết, cô tiếp tục dùng dị năng hủy hoại dung mạo của Cố Nhã Nhu, đánh gãy hai chân của cha con Cố Hoài Ân, đồng thời gieo vào cơ thể họ một loại hạt độc gây vô sinh từ từ. “À phải rồi, nhà của chúng mày là nhà của tao, tao bán rồi. Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi.”
Cố Nhã Nhu ôm lấy vết thương gớm ghiếc trên mặt, gào lên một cách cuồng loạn: “Cố Oản Oản, tao sẽ nói cho Hạ Ôn Ngôn biết, mày là một ả đàn bà hiểm độc như quỷ, tao không có được anh ấy, mày cũng đừng hòng cưới được anh ấy.”
“Tùy mày, tao không quan tâm.” Cố Oản Oản rời đi không ngoảnh đầu lại. Còn về vị hôn phu gì đó, anh ta không thích cô, cô cũng chẳng ưa gì anh ta. Dù sao cô cũng sắp xuyên không rồi, tích trữ hàng hóa vẫn thực tế hơn.
Nhớ lại giấc mơ khác đêm qua, cô gái trong mơ bị đánh bầm dập khắp người, cha mẹ nuôi tàn độc vẫn nhất quyết bán đi cặp em trai em gái song sinh ba tuổi, khiến ba chị em ly tán, thậm chí còn bị cặp tra nam tiện nữ cướp mất tiền tuất, tiền trợ cấp và ngọc bội gia truyền.
Giải quyết xong mọi việc, Cố Oản Oản lập một danh sách, bỏ ra ba mươi nghìn thuê một nhà kho siêu lớn.
Trong không gian, điện nước ga dùng bình thường, không cần tích trữ nước. Nhà kho lớn có thể giữ tươi, không lo đồ ăn bị hỏng. Không gian tạm thời chưa trồng trọt hay nuôi dưỡng sinh vật sống được, sinh vật sống vào là bất động, ra ngoài lập tức bình thường. Sinh vật sống và thực vật nhất định phải chuẩn bị, sau này nâng cấp có thể trồng trọt chăn nuôi. Không gian của cô, cô hiểu rõ nhất, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà, vật tư nhiều đến mấy cũng có ngày dùng hết, tự cung tự cấp vẫn tốt hơn.
Cố Oản Oản dạo một vòng chợ, tìm một cửa hàng đáng tin cậy, đặt mua năm mươi nghìn cân gạo tẻ thường, mười nghìn cân gạo Ngũ Thường, năm mươi nghìn cân hạt kê, mười nghìn cân gạo nếp, vân vân.
Các loại bột mì cấp thấp, trung, cao cấp, bột ngô, bột cao lương, khoai lang, khoai tây, ngô, kiều mạch, gạo lứt tím… mỗi loại năm mươi nghìn cân. Gạo và bột không cần tích trữ quá nhiều, cô đã mua đủ loại hạt giống, cây giống lương thực, rau củ quả, dược liệu, bông vải…
Các loại đậu, đồ khô, táo đỏ cũng mua một ít. Mì sợi, bún khô và các loại mì khác mỗi thứ mười nghìn cân.
Dầu, muối, xì dầu, giấm, dầu hào, nước mắm… mỗi loại một nghìn thùng. Hành, gừng, tỏi, ớt, hoa tiêu, quế, hồi, lá nguyệt quế… mỗi loại hai trăm cân. Đặc biệt là đường trắng, đường đỏ, đây là những thứ có giá trị cao ở thời đó, mỗi loại đường mua năm nghìn cân. Ngoài ra còn mua củ cải đường, mía, cao lương ngọt, bao gồm cả hạt giống, tiện thể sắm luôn thiết bị làm đường, mật ong và thùng ong cũng chuẩn bị đầy đủ.
Dầu lạc, dầu đậu nành, dầu ô liu… các loại quy cách khác nhau, tổng cộng hai nghìn thùng.
Bạn của cha mẹ cô làm ở công ty dược, cô tìm người đó mua thuốc Đông y và Tây y.
Nhớ đến cặp em song sinh long phụng trong mơ, cô phải tích trữ một ít đồ dùng cho mẹ và bé, biết đâu sau này mình cũng sinh con. Sữa bột cho người lớn và trẻ em, sữa bột các giai đoạn, bình sữa, tã lót, quần áo trẻ em các lứa tuổi… đều tích trữ.
You cannot copy content of this page
Bình luận