Mạnh Phổ né tránh ánh mắt ta rồi “Ồ” một tiếng.
“Vậy nàng đi đi.”
Ta quay người rời đi, cuối cùng không đợi được hắn ta nói câu.
“Nàng đừng đi, hãy ở lại đây đi.”
Đêm đó, bạo quân mặc thường phục ra ngoài, ta biết chàng ấy đi Bách Hoa Lâu tìm vui.
Ta cảm thấy bất lực.
Chàng ta đã đụng chạm biết bao nhiêu phụ nữ, cao quý kẻ hèn mọn, sạch sẽ hay dơ bẩn, rồi lại đến gần ta, còn khiến ta mắc bệnh.
Trời biết ta bị sơn yêu nguyền rủa có phải là kết quả của việc phục vụ bạo quân hay không.
Đêm trở nên yên tĩnh, ta đổi trang phục dạ hành, lẻn ra khỏi hoàng cung.
Đi thẳng đến Bách Hoa Lâu.
Ta biết, chắc chắn Mạnh Phổ sẽ đến. Hắn ta mơ ước được tự tay gi/ết ch/ết bạo quân.
Vừa đến gần Bách Hoa Lâu, ta đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, tiếng nữ nhân kêu la chạy ra.
Có vẻ, bạo quân và tể tướng đã bắt đầu chiến đấu.
Tiếng tranh đấu kéo dài, cuối cùng bạo quân nhảy qua cửa sổ bỏ trốn dưới sự bảo vệ của hai hộ vệ.
Một lúc sau, Mạnh Phổ lảo đảo đi ra từ cửa chính, biến mất trong bóng đêm.
Mạnh Phổ thất bại, không thể gi/ết ch/ết bạo quân.
Ta đuổi theo hướng Mạnh Phổ biến mất.
Trong một con hẻm nhỏ, ta tìm thấy Mạnh Phổ gần như bất tỉnh.
Trên người hắn đầy vết thương do đao gây ra, rất đáng sợ.
Ta đỡ hắn ta dậy, đưa đến một y quán nhỏ.
Một lúc sau, hắn tỉnh dậy.
Nhìn thấy ta, hắn cười khổ.
“Thực ra ta có thể gi/ết ch/ết hắn, nhưng ta lại muốn giữ mạng của hắn, kết quả lại thất bại…”
Ta biết nguyên nhân Mạnh Phổ không gi/ết bạo quân.
Tuy rằng ta không đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể ủng hộ.
“Thiếp phải đi rồi.”
Ta sờ vào khuôn mặt tể tướng.
“Chàng hãy chăm sóc bản thân, thiếp sẽ tìm cách giữ chân bạo quân, không để hắn truy đuổi chàng.”
“Lý Chước Chước…”
Mạnh Phổ kéo tay ta.
“Đại nhân, có chuyện gì sao?”
“Hãy bảo vệ bản thân mình.”
Ta nghẹn ngào, rút tay ra rồi bỏ đi.
Trở lại hoàng cung, bạo quân ngồi trên ngai vàng, ánh mắt u ám nhìn ta.
“Tiểu tiên nữ vừa đi đâu vậy?”
“Đi cứu tể tướng.”
Ta trả lời thật lòng, ai bảo ta chỉ có thể nói thật chứ.
“Thật là trung thành.”
“Bệ hạ bị thương rồi.”
Ta nhìn thấy máu chảy dọc theo ngón tay của chàng.
“Để ta chữa trị cho ngài.”
Chàng nhướng mày.
“Ừm, xem nàng có thể khiến cho trẫm dễ chịu hơn không.”
Ta tiến lại gần, giúp chàng cởi bỏ y phục, lộ ra cơ thể săn chắc.
Lý Chước Chước, chữa thương! Chữa thương! Đừng nhìn những bắp cơ ấy!
Ta tập trung, bắt đầu kiểm tra cơ thể của bạo quân.
Một vết thương do đao ch/ém từ vai kéo dài xuống sau lưng.
Vết thương nặng như vậy! Mà chàng ấy vẫn còn có thể nói cười vui vẻ, trước đây ta đã xem thường chàng rồi.
Chẳng trách Mạnh Phổ không cho ta hành động mạo hiểm là ám sát bạo quân.
Võ công của bạo quân quả thật không phải dạng vừa, ngay cả cao thủ như Mạnh Phổ cũng không làm gì được chàng.
Trước tiên ta dùng khăn tay lau sạch máu, sau đó lấy ra một lọ sứ nhỏ màu xanh lá cây, đổ ra một đống bột trắng.
Bạo quân hỏi ta.
“Đây là cái gì?”
Ta nói:
“Đây là thuốc tốt cho vết thương do đao ch/ém.”
Bạo quân gật đầu, để ta tiếp tục làm.
Dù sao chàng ấy cũng biết ta nói gì đều là sự thật.
Ta cẩn thận thoa bột lên vết thương của chàng.
“Bệ hạ, có đau không?”
“Đau, nhưng trẫm thích.”
“Bệ hạ thích đau sao?”
“Trẫm thích cảm giác đau mà ngươi mang lại.”
Ta im lặng, nếu tiếp tục nói chuyện với chàng ta, ta sẽ cảm thấy buồn nôn.
Thực ra bây giờ, cơ thể chàng trần trụi trước mắt ta, ta có thể dễ dàng lấy mạng chàng.
Nhưng ta cũng sẽ ch/ết, vì một mạng sống của kẻ khác, không đáng.
Sáng hôm sau bạo quân tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái.
“Tiểu mỹ nhân, thuốc của nàng rất hiệu quả đấy!”
Ta nói:
“Ấy là bởi vì thể chất bệ hạ tốt.”
Bạo quân nói.
“Tiểu mỹ nhân, trẫm giao cho nàng một nhiệm vụ, đi xem tể tướng thế nào rồi, hôm qua hắn bị trẫm ch/ém hai nhát, nghĩ lại chắc vẫn còn đau.”
Ta hỏi bạo quân.
“Bệ hạ không bắt giữ tể tướng sao? Hôm qua hắn suýt chút nữa lấy mạng chó của… ờm… mạng của ngài mà.”
Bạo quân ung dung ngồi trên long ỷ.
“Tình cảm giữa trẫm và tể tướng so với kim loại còn bền hơn, đêm qua chỉ là trêu đùa mà thôi, sao trẫm có thể trách móc hắn được?”
“Nàng tìm thấy hắn thì cũng dùng cho hắn một chút thuốc đã dùng cho trẫm, để hắn mau chóng khỏe lại, đừng để hắn ch/ết mất.”
“Ồ.”
Ta rời khỏi hoàng cung với cái đầu giăng đầy mây mù, thật khó hiểu.
Dọc đường, ta suy nghĩ lại mọi chuyện.
Có lẽ bạo quân và tể tướng đều nắm giữ bí mật của nhau, không ai có thể gi/ết ai.
Mạnh Phổ đã trở về phủ tể tướng, yếu ớt nằm trên giường.
Ta cúi người bên giường, nhẹ giọng nói:
“Đại nhân, thiếp đến thăm chàng.”
Mạnh Phổ mở mắt, hỏi ta.
“Cẩu hoàng đế kia thế nào rồi?”
“Trạng thái tốt hơn chàng.”
“Ồ.”
Mạnh Phổ lặng lẽ, lại hỏi.
“Hắn phái nàng tới làm gì?”
“Đến bôi thuốc cho đại nhân.”
“Ồ? Hắn tốt bụng thế sao? Chẳng lẽ là độc dược?”
“Sao đại nhân lại biết? Quả thực là độc dược, là độc dược mãn tính.”
Mạnh Phổ cười một tiếng, mở ra y phục, lộ ra vết thương.
Vết thương của hắn ở trên bụng, rất sâu. Nếu sâu thêm một tấc nữa thì ruột gan sẽ lòi ra ngoài.
Ta hít một hơi sâu, để ngăn lệ chảy ra.
“Sợ sao?”
Mạnh Phổ nhẹ nhàng hỏi ta.
“Thiếp đau lòng.”
“Ồ…”
Ta móc ra một lọ sứ nhỏ màu xanh lá, đổ ra một đám bột đỏ.
Một bên bôi thuốc cho ngài ta, một bên giả vờ nhẹ nhàng nói:
“Ngài nghĩ mà xem, cũng không phải muốn làm nghiệp lớn gì.”
“Nếu trước đây chàng cưới thiếp, mua một căn nhà lớn ở quê, thiếp sinh cho chàng mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, sống một cuộc đời bình yên, không phải tốt hơn sao?”
“Nhưng ta không muốn lấy nàng, lòng ta không hướng về nàng.”
Mạnh Phổ thản nhiên nói.
Bàn tay ta bôi thuốc cho hắn run lên, chạm vào vết thương, đau đến mức hắn nhíu mày.
“Chước Chước.”
“Đại nhân?”
“Lòng nàng vẫn hướng về ta chứ?”
Ta im lặng một hồi, rồi nói.
“Đại nhân biết đấy, thiếp chỉ có thể nói sự thật. Đúng vậy, lòng thiếp vẫn hướng về chàng.”
Mạnh Phổ không nói thêm gì nữa, hắn cúi đầu, ta không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Nhưng ta cảm nhận được hắn ta đang hổ thẹn.
Những ngày sau đó, ta đều đến phủ tể tướng để bôi thuốc cho Mạnh Phổ.
Mỗi lần, Mạnh Phổ đều hỏi.
“Là bạo quân sai nàng đến sao?”
Ta đáp.
You cannot copy content of this page
Bình luận