Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
15/06/2025
Chương 7
15/06/2025
Chương 8
15/06/2025
Chương 9
15/06/2025
Chương 10
15/06/2025
Chương 11
15/06/2025
Chương 12
15/06/2025
Chương 13
15/06/2025
Chương 14
15/06/2025
Chương 15
16/06/2025
Chương 16
16/06/2025
Chương 17
16/06/2025
Chương 18
16/06/2025
Chương 19
16/06/2025
Khi xe ngựa của Diệp gia rời đi, không khí trong buổi tiệc ngắm hoa ở phủ Tể tướng cũng không còn vui vẻ như trước. Các vị tiểu thư nhìn nhau, những lời bàn tán nhỏ to bắt đầu nổi lên, nhưng lần này không phải là sự chế giễu mà là sự tò mò và một chút kiêng dè dành cho Diệp Thanh Lam. Màn đối đáp và xử lý tình huống của cô đã cho họ thấy, vị tiểu thư nhà buôn này không hề đơn giản.
Trong một góc khuất, Lục phu nhân kéo tay con gái lại, giọng nói không còn vẻ phúc hậu mà có phần nghiêm khắc. “Uyển Nhi, xem ra con đã đánh giá sai về nó rồi. Diệp Thanh Lam bây giờ không phải là người con có thể dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt để đối phó đâu.”
Lục Uyển Nhi siết chặt chiếc khăn tay, ánh mắt ánh lên vẻ tức giận và không cam lòng. “Mẹ, con không tin là nó có thể thay đổi nhanh như vậy. Chắc chắn là có kẻ đứng sau chỉ điểm cho nó!”
“Dù có hay không,” Lục phu nhân thở dài, “thì từ nay về sau, con phải cẩn thận hơn. Đừng hành động hấp tấp nữa.”
Trong khi đó, Diệp Thanh Lam đã trở về phủ một cách an toàn. Ông Diệp đã đứng ngồi không yên ở cửa chờ cô. Thấy con gái bình an trở về, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào rồi con? Họ có làm khó con không?” ông vội vàng hỏi.
Thanh Lam mỉm cười, kể lại cho cha nghe những chuyện đã xảy ra trong buổi tiệc, nhưng cô giấu đi chuyện tấm thiệp mời có tẩm phấn hoa độc. Cô không muốn cha mình phải lo lắng thêm, và chuyện này cũng không có bằng chứng, nói ra chỉ thêm phiền phức. Cô chỉ kể về việc mình đã đối đáp và xử lý những tình huống trêu chọc ra sao.
Nghe xong, ông Diệp vừa tức giận đám người kia, lại vừa vô cùng tự hào về con gái. “Tốt! Tốt lắm! Con gái của cha đã không còn để người khác bắt nạt nữa rồi.” Ông cảm thấy quyết định cho cô đi theo lên kinh thành là hoàn toàn đúng đắn.
Nhưng sự yên tĩnh chỉ kéo dài được một ngày. Sáng hôm sau, một vị thái giám từ trong cung vua bất ngờ đến Diệp phủ để truyền lệnh.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết,” vị thái giám cất giọng lanh lảnh. “Tuyên Diệp gia chủ Diệp Tuấn An cùng ái nữ Diệp Thanh Lam, ngày mốt vào cung điện Kiến An để yết kiến bệ hạ, nhận thưởng. Khâm thử!”
Lệnh triệu kiến đến nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của hai cha con. Đáng chú ý hơn cả là nhà vua còn chỉ đích danh Diệp Thanh Lam cùng vào cung. Chuyện một tiểu thư nhà thường dân được gọi vào diện kiến nhà vua là một việc vô cùng hiếm có.
Ông Diệp vừa mừng vừa lo, vội vàng thưởng tiền cho vị thái giám. Sau khi khách đã đi khỏi, ông quay sang con gái, vẻ mặt đầy bối rối. “Lam nhi, chuyện này… tại sao nhà vua lại gọi cả con vào?”
Thanh Lam cũng rất bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. “Cha, có lẽ là do chuyện con kể về hạt bụi ở tiệc mừng thọ của ông nội đã đến tai nhà vua. Dù sao thì đây cũng là một cơ hội. Chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ.”
Đây là lần đầu tiên họ đối mặt trực tiếp với người có quyền lực cao nhất đất nước. Một sai sót nhỏ cũng có thể mang lại tai họa.
“Cha, chúng ta nên chuẩn bị quà gì để dâng lên nhà vua đây?” ông Diệp hỏi.
“Để con nghĩ xem,” Thanh Lam nói. Cô nhắm mắt lại, âm thầm hỏi hệ thống. “Phân tích sở thích và tình trạng hiện tại của Hoàng đế.”
[Phân tích Hoàng đế. Trạng thái: Thể chất mệt mỏi, tinh thần đa nghi. Sở thích gần đây: Nghe những câu chuyện về đời sống dân chúng, đọc các bản tấu chương về nông nghiệp, chán ghét sự xa hoa, xu nịnh. Điều cấm kỵ nhất: Bàn luận về chuyện chọn người nối ngôi và các phe phái trong triều.]
Thông tin từ hệ thống khiến Thanh Lam nảy ra một ý tưởng táo bạo. Mọi người vào cung đều sẽ dâng lên những vật phẩm quý giá như vàng bạc, châu báu. Nhưng nếu Diệp gia cũng làm vậy, sẽ chỉ khiến nhà vua, một người đang chán ghét sự xa hoa, cảm thấy họ cũng chỉ là một đám nhà buôn khoe của.
“Cha,” cô nói với cha mình. “Lần này, chúng ta sẽ không dâng tặng vàng bạc.”
“Cái gì?” ông Diệp kinh ngạc. “Vậy chúng ta dâng tặng gì?”
“Chúng ta sẽ dâng tặng hai thứ,” Thanh Lam nói một cách tự tin. “Thứ nhất, một bản đồ chi tiết về các tuyến đường sông và đường bộ ở vùng An Khánh của chúng ta, trên đó có ghi chú những tuyến đường mới có thể giúp việc giao thương của người dân thuận lợi hơn. Thứ hai, một rương gỗ chứa những loại nông sản tốt nhất của An Khánh: gạo thơm, các loại đậu và một vài loại thảo dược quý. Quà tặng này vừa thể hiện chúng ta là nhà buôn am hiểu đường đi lối lại, có thể giúp ích cho việc giao thương của đất nước, vừa cho thấy chúng ta luôn gắn bó với đất đai và quan tâm đến đời sống của người dân.”
Ông Diệp nghe xong mà ngẩn người. Món quà này tuy không đắt tiền, nhưng lại chứa đựng rất nhiều tâm ý, hoàn toàn khác biệt so với những gì ông đã nghĩ. Nó không khoe khoang, mà lại thể hiện được tấm lòng của một người dân trung thành.
“Được! Cứ làm theo lời con!” ông quyết định.
Thời gian chỉ còn hai ngày. Hai cha con bắt đầu tất bật chuẩn bị. Ông Diệp lo việc vẽ lại bản đồ, còn Thanh Lam tự mình lựa chọn những loại nông sản tốt nhất.
Đứng trước cửa sổ nhìn về phía hoàng cung xa xa, Thanh Lam biết rằng, buổi tiệc ngắm hoa vừa rồi chỉ là một trận chiến nhỏ. Lần này, họ sắp phải đối mặt với con rồng thực sự đang ngự trị trên ngai vàng. Ván cờ này, độ khó đã tăng lên một bậc.
You cannot copy content of this page
Bình luận