Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 11

Chương trước

Chương sau

Niềm vui sau chiến thắng lớn còn chưa kịp lắng xuống thì trong đầu Diệp Thanh Lam, tiếng hệ thống mà cô mong chờ nhất cuối cùng cũng vang lên một cách rõ ràng.

“[Đã hoàn tất tính toán phần thưởng cho nhiệm vụ phụ: Đảm bảo kế hoạch phản công của Diệp gia thành công.]” “[Do ký chủ đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng, đưa ra lời cảnh báo then chốt và cung cấp thông tin chiến lược, mức độ hoàn thành được đánh giá là Hoàn hảo!]” “[Phần thưởng được trao:]” “[- 500 điểm tích lũy.]” “[- Vật phẩm đặc biệt: Áo Lót Sợi Kim (một chiếc áo giáp mềm, nhẹ, có thể mặc bên trong, giúp chống đỡ một đòn tấn công hiểm nghèo có thể gây mất mạng).]” “[- Mở khóa chức năng mới: Phân Tích Cơ Bản (cho phép ký chủ nhìn vào một người hoặc vật phẩm và nhận được những thông tin cơ bản mà không tốn điểm).]”

Một loạt phần thưởng hậu hĩnh hiện ra khiến Thanh Lam vô cùng vui mừng. Năm trăm điểm, cộng với một trăm năm mươi điểm còn lại, cô đã có trong tay sáu trăm năm mươi điểm. Chiếc Áo Lót Sợi Kim kia càng là một vật cứu mạng quý giá. Còn chức năng Phân Tích, tuy chỉ là cơ bản, nhưng chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho cô trong việc nhìn người và phán đoán tình hình sau này.

Niềm vui từ hệ thống chưa qua, niềm vui ngoài đời thực đã tới. Chiều hôm đó, Lão Thái gia cho người gọi cô đến thư phòng của ông. Lần này, trong thư phòng không có cha mẹ cô, chỉ có hai ông cháu.

Lão Thái gia ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình, tự tay rót cho cô một chén trà nóng. Hành động thân mật này khiến Thanh Lam cảm thấy ấm áp.

“Lam nhi,” Lão Thái gia cất tiếng, giọng ông không còn vẻ uy nghiêm xa cách mà chứa đầy sự hài lòng. “Lần này, Diệp gia chúng ta có thể qua được kiếp nạn này, tất cả là nhờ có con.”

Thanh Lam vội vàng đứng dậy, khiêm tốn đáp: “Ông nội quá khen, đây là phúc lớn của gia đình ta, con chỉ là may mắn nghe được chút chuyện bên lề thôi ạ.”

Lão Thái gia xua tay, ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Con không cần phải giấu. Ta không hỏi con làm cách nào mà biết được. Ai cũng có những bí mật của riêng mình. Ta chỉ cần biết rằng, con đã dùng sự thông minh của mình để cứu giúp cả gia tộc. Con đã không còn là cô bé bốc đồng, nông nổi ngày xưa nữa rồi. Con đã thực sự trưởng thành.”

Ông ngừng lại một chút, rồi lấy từ trong một chiếc hộp gỗ quý ra một miếng ngọc bội được chạm khắc hình con cá chép tinh xảo. Ông đẩy nó về phía Thanh Lam.

“Đây là vật làm tin của ta. Từ nay về sau, khi con cầm nó trên tay, con có thể thay mặt ta ra vào kho bạc, điều động một số việc trong gia đình mà không cần phải thông qua ai khác. Ta tin tưởng con.”

Diệp Thanh Lam hai tay cung kính nhận lấy miếng ngọc bội. Nó không chỉ là một món đồ quý giá, mà nó còn là sự công nhận, là quyền lực, là một vị thế hoàn toàn mới của cô trong Diệp gia.

Cuộc nói chuyện với ông nội vừa kết thúc, khi cô trở về sân viện của mình thì đã thấy cha cô, ông Diệp, đứng đợi ở đó. Vẻ mặt ông không còn sự nghiêm khắc hay lo lắng, mà là sự tự hào và có cả một chút áy náy.

“Lam nhi, cha… cảm ơn con,” ông nói, giọng có chút ngượng nghịu. “Trước đây là cha đã không hiểu con, đã quá khắt khe. Con đừng giận cha nhé.”

“Thưa cha, người đừng nói vậy. Con là con gái của cha, bảo vệ gia đình là chuyện nên làm.” Thanh Lam mỉm cười nói. Mối quan hệ giữa cô và người cha này trong ký ức vốn rất xa cách. Nhưng giờ đây, cô cảm nhận được một sự gắn kết chân thật.

Ông Diệp gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn. “À phải rồi, tên cầm đầu băng cướp Kình Ngư sau khi bị tra hỏi đã khai ra kẻ nội ứng trong đoàn thuyền. Là một trong những quản sự coi kho, vì thua cờ bạc nợ nần nên đã bán tin tức cho chúng. Cha đã xử lý hắn rồi. Gia đình ta cũng nhờ con mà loại bỏ được một mầm họa.”

Mọi chuyện dường như đã được giải quyết một cách ổn thỏa. Mối nguy hiểm trước mắt đã qua đi. Uy tín của Diệp gia không những không bị tổn hại mà còn tăng cao vì đã góp công lớn cho triều đình trong việc dẹp yên một băng cướp nguy hiểm.

Tối hôm đó, Diệp Thanh Lam ngồi một mình trong phòng. Cô cầm miếng ngọc bội của ông nội trên tay, cảm nhận được sức nặng của nó. Cô đã không còn phải một mình chiến đấu nữa. Cô đã có được sự tin tưởng của những người thân yêu nhất.

Nhưng khi niềm vui lắng xuống, những ký ức từ cuốn tiểu thuyết lại hiện về. Việc Diệp gia lập công lớn, tuy là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ khiến tên tuổi của gia đình nổi lên như cồn. Ở kinh thành xa xôi kia, nơi có Thái tử và Lục Uyển Nhi, nơi có những phe phái trong triều đang đấu đá nhau, sự nổi bật này chưa chắc đã là chuyện hay.

Một gia đình thương nhân quá giàu có, quá danh tiếng, lại có mối quan hệ tốt với quan địa phương, rất dễ trở thành cái gai trong mắt một số người.

Thanh Lam chợt nhận ra, cuộc chiến của cô chỉ vừa mới qua một màn dạo đầu. Sân khấu thực sự, với những âm mưu phức tạp và nguy hiểm hơn, vẫn còn đang chờ cô ở phía trước.

Hết Chương 11.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page