Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 6

Chương trước

Chương sau

Lời tuyên bố của Diệp Thanh Lam giống như một viên sỏi ném vào mặt hồ đang yên ả, tạo nên vô số gợn sóng lan tỏa. Kể chuyện? Trong một buổi yến tiệc mừng thọ trang trọng, nơi mọi người khoe tài cầm kỳ thư họa, đứa con gái nổi tiếng nông cạn của Diệp gia lại định kể chuyện để góp vui?

Một vài tiếng cười khúc khích không thể kiềm chế đã vang lên. Lý tiểu thư, người vừa khơi mào, mặt lộ rõ vẻ khinh miệt. “Diệp tiểu thư thật biết nói đùa. Chuyện kể thì có gì đáng để thưởng thức chứ?”

Lục Uyển Nhi cũng che miệng, đôi mắt trong veo thoáng qua một tia đắc thắng. Nàng ta nhẹ nhàng nói với Thái tử Minh Triết bên cạnh, giọng như tiếc nuối: “Có lẽ Diệp tiểu thư không được khỏe trong người nên không muốn đàn. Cũng không nên ép muội ấy quá.” Ngụ ý quá rõ ràng, Diệp Thanh Lam đang tìm cớ để thoái thác.

Ngay cả Diệp phu nhân cũng không giấu được vẻ sốt ruột, bà khẽ gọi: “Lam nhi, đừng hồ đồ!”

Chỉ có Lão Thái gia và Thái tử Minh Triết là im lặng. Lão Thái gia nheo mắt nhìn đứa cháu gái, trong ánh nhìn có sự dò xét. Còn Minh Triết, hắn lại cảm thấy một sự hứng thú kỳ lạ. Hắn muốn xem, rốt cuộc cô gái này định làm trò gì.

Bỏ qua mọi ánh mắt nghi hoặc và chế giễu, Diệp Thanh Lam từ tốn bước ra giữa sảnh đường. Cô không cần đàn, không cần giấy bút, chỉ đứng đó, một mình một cõi, dáng vẻ thanh tao thoát tục trong bộ váy xanh ngọc. Sự tĩnh lặng và tự tin của cô dần dần khiến những tiếng xì xào nhỏ lại.

Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười không kiêu ngạo, không gượng ép, mà bình thản như nước hồ thu. Giọng cô cất lên, không lớn nhưng lại đủ để mọi người trong sảnh nghe rõ.

“Câu chuyện ta sắp kể, không có đao to búa lớn, không có tình yêu nam nữ. Ta chỉ muốn kể về một hạt bụi.”

Mọi người ngẩn ra. Hạt bụi?

Thanh Lam không để họ có thời gian suy nghĩ nhiều, cô bắt đầu câu chuyện của mình, giọng kể lúc trầm lúc bổng, như đang ngâm nga một khúc hát xa xưa.

“Có một hạt bụi, vô danh, vô hình, nhỏ bé giữa đất trời mênh mông. Nó từng ước ao được như vì sao trên cao, lấp lánh và được người đời ngưỡng vọng. Nó ghen tị với đóa hoa rực rỡ, được ong bướm vây quanh, được người đời ca tụng. Nó tủi thân khi nhìn giọt sương mai, trong veo và tinh khiết, được nâng niu trên từng phiến lá…”

Giọng kể của cô rất lạ. Nó không đơn thuần là đọc, mà có cả nhịp điệu, có cả giai điệu ẩn chứa bên trong. Kỹ năng “Diễn Xuất Sơ Cấp” được cô vận dụng tối đa, từng biểu cảm, từng cái nhướng mày, từng ánh mắt xa xăm của cô đều hòa quyện vào câu chuyện.

“Hạt bụi cứ mãi u buồn như thế, cho đến một ngày, nó được một cơn gió cuốn lên cao, thật cao. Từ trên cao nhìn xuống, nó thấy ngôi sao mà nó hằng ao ước, thực chất chỉ là một khối đá lạnh lẽo, cô độc giữa không gian vô tận. Nó thấy đóa hoa rực rỡ kia, dù đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tàn phai theo năm tháng. Nó thấy giọt sương mai tinh khiết kia, khi ánh mặt trời lên rồi cũng sẽ tan biến vào hư không…”

Những lời nói của cô như có ma lực, từ từ thấm vào lòng người. Không gian trong đại sảnh trở nên yên tĩnh lạ thường. Những kẻ ban đầu định chế giễu giờ đây đều nín thở lắng nghe, bị cuốn vào câu chuyện kỳ lạ. Lý tiểu thư chết lặng. Nụ cười trên môi Lục Uyển Nhi đã đông cứng lại từ lúc nào.

Thanh Lam tiếp tục, giọng cô cao hơn một chút, mang theo một niềm cảm khái sâu sắc.

“Và hạt bụi chợt nhận ra, giá trị của nó không nằm ở việc trở thành một thứ gì khác. Nó là bụi, nhưng nó có thể góp mình làm nên những con đường thiên lý. Nó là bụi, nhưng nó có thể bám vào rễ cây, nuôi dưỡng mầm xanh. Nó là bụi, nhưng khi hợp lại cùng vạn triệu hạt bụi khác, nó có thể tạo thành sa mạc mênh mông, hùng vĩ mà không ngôi sao nào, đóa hoa nào sánh được. Thân cát bụi, nhưng tâm lại có thể ôm trọn cả đất trời.”

Dứt lời, cô khẽ cúi đầu. Không một tiếng động. Cả sảnh đường chìm trong một sự im lặng sâu sắc. Câu chuyện về hạt bụi, qua lời kể của Diệp Thanh Lam, đã không còn là một câu chuyện bình thường. Nó như một bài kệ, một lời triết lý sâu xa, đánh thẳng vào tâm can những con người đang sống trong vòng danh lợi, đua chen này.

“Hay! Hay cho câu ‘thân cát bụi, nhưng tâm lại có thể ôm trọn cả đất trời’!”

Người phá vỡ sự im lặng chính là Lão Thái gia. Ông đứng bật dậy, vỗ tay tán thưởng, gương mặt già nua ánh lên vẻ kích động. “Không ngờ, không ngờ Diệp gia ta lại có một đứa cháu gái thấu tỏ sự đời đến vậy! Thật tốt! Thật tốt!”

Tiếng vỗ tay của Lão Thái gia như một hiệu lệnh, cả sảnh đường lúc này mới bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Lần này không phải là sự tán dương giả tạo, mà là sự thán phục từ tận đáy lòng. Thái tử Minh Triết nhìn cô, ánh mắt không còn là sự tò mò, mà là một sự kinh ngạc và chấn động thực sự. Hắn chưa bao giờ nghĩ, từ miệng của Diệp Thanh Lam lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy.

Diệp Thanh Lam đứng đó, bình thản đón nhận tất cả. Trong đầu, âm thanh mà cô mong chờ nhất cuối cùng cũng vang lên.

“[Keng! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành xuất sắc Nhiệm vụ đột xuất! Mức độ hoàn thành: Hoàn hảo! Người đã thành công đảo ngược tình thế, gây chấn động toàn trường. Phần thưởng: 300 điểm tích lũy. Vật phẩm ngẫu nhiên: ‘Thanh Tâm Đan’ x 1 (Công dụng: Giúp tĩnh tâm, thanh lọc tạp niệm, tăng cường trí nhớ và khả năng lĩnh ngộ). Mở khóa ‘Cửa hàng Hệ thống’ sơ cấp. Điểm thiện cảm từ các nhân vật quan trọng đã thay đổi: Lão Thái gia +20, Thái tử Minh Triết +30, Diệp lão gia +15, Diệp phu nhân +15…]”

Trong tiếng vỗ tay không ngớt, Diệp Thanh Lam biết rằng, kể từ đêm nay, vị thế của cô trong Diệp gia và trong mắt người đời đã hoàn toàn thay đổi. Con đường của nữ phụ, từ nay, sẽ do chính cô viết lại.

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page