Mệnh Tỳ Nữ 

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Vừa thấy ta tới, nàng ta vội vã chen khỏi đám người, nhào tới siết chặt tay áo ta.

 

“Tỷ tỷ, ả tiện nhân họ Từ không cho muội gặp Hoàn lang, địa khế cửa tiệm cũng nằm trong tay ả.”

 

Ta nhìn gương mặt nàng trắng bệch tiều tụy.

 

Đôi tay vốn trắng nõn thanh tú, chưa từng dính nước xuân, nay đỏ tấy sưng vù như củ cải.

 

“Ngươi là tỷ tỷ cùng huyết thống của ta, dẫu mẫu thân xưa kia thiên vị, nhưng ta chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta làm thiếp hay sao?”

 

“Chỉ cần ngươi giúp ta gặp được Hoàn lang, ta nhất định sẽ thuyết phục chàng hưu ả tiện nhân ấy, đến lúc đó mới có thể đoạt lại tiệm và sân viện phụ thân để lại.”

 

Thấy nàng ta mắt đỏ hoe, ta bỗng như thấy lại hình ảnh của kiếp trước.

 

Khi ấy nàng ta cũng đỏ mắt, nước mắt đọng nơi má, mắng ta lo chuyện bao đồng, ném đá to bằng nắm tay vào ta, bảo ta chết đi.

 

Ta từng cứu nàng ta một mạng, đổi lấy chính mạng sống mình.

 

Giờ phút này, chẳng phải là kết cục nàng ta mong muốn sao?

 

Ta bỗng nghi hoặc, chẳng hay khi nàng ta quyết định bước chân vào con đường ấy, có từng nghĩ đến ngày hôm nay?

 

Làm thiếp tất chịu sự chèn ép của chính thất, huống chi đối phương lại là kẻ hèn nhát như Từ Hoàn.

 

Có lẽ nhận ra ánh mắt lạnh lùng của ta, Lâm Kiều Nguyệt càng siết chặt đôi tay ta hơn.

 

Chưa kịp để ta phản ứng, nương tử họ Từ đã dẫn theo hai nha sai tiến lại.

 

Lâm Kiều Nguyệt vừa trông thấy liền vội vã chạy vào tiệm ta trốn, song bị nha sai nhanh chóng túm lấy cổ tay.

 

Nương tử họ Từ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo: “Thiếp thất đào tẩu là trái luật, nếu có kẻ nào không có mắt muốn giấu người nhà họ Từ, ta là người đầu tiên không tha cho.”

 

Lâm Kiều Nguyệt khóc lóc gào thét, ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm ta.

 

Ta từng nghĩ, thấy nàng ta rơi vào thảm cảnh hôm nay sẽ thấy hả hê.

 

Nàng ta cuối cùng cũng nếm được một phần ngàn cay đắng ta từng phải chịu.

 

Thế nhưng trong lòng chẳng chút sung sướng, ngược lại chỉ thấy buốt giá.

 

Đến tận hôm nay, nàng ta vẫn không nhận ra sai lầm trong lựa chọn khi xưa, vẫn đặt cả niềm hy vọng vào một nam nhân đã hoàn toàn không còn xem nàng ta ra gì.

 

“Đây là điều ngươi mong thấy sao?”

 

Tiếng của Doãn Chiêu chợt vang bên tai, ta nhìn quanh chẳng thấy người.

 

Ngẩng đầu lên, hắn đang ngậm cọng cỏ đuôi chó, tựa mình trên mái nhà.

 

“Ngươi hẳn từng nghe qua một từ, gọi là ‘tằm tự bó kén’. Những gì nàng ta gánh hôm nay, đều là tự mình lựa chọn.”

 

“Ngươi muốn cứu thì cứ đi mà cứu.”

 

Doãn Chiêu không nói thêm gì.

 

Một lúc sau, dường như ta nghe hắn thở dài nhẹ trong phòng.

 

9.

 

Lại qua thêm một thời gian, chẳng rõ Lâm Kiều Nguyệt dùng cách gì, đưa cả Lâm thị rời khỏi sân viện cũ, chuyển đến ở trong một ngõ hẻm heo hút.

 

Từ đó trở đi, Lâm thị ngày nào cũng tới gây chuyện, mỗi lần gây là lại tiện tay vơ vét chút đồ.

 

Ban đầu ta không định mở tiệm trong trấn cũng vì lo nếu bọn họ sống không nổi sẽ quay sang làm phiền ta.

 

Nào ngờ thành sự thật, còn liên lụy cả việc buôn bán của Lưu huynh.

 

Sau vài lần cãi vã, mỗi lần bọn họ tới là Doãn Chiêu liền cau mày.

 

Một đêm nọ, khi đang trăn trở tìm cách giải quyết, Doãn Chiêu gõ cửa phòng ta, đưa cho ta một lượng bạc.

 

“Thời gian chẳng kịp, ngày mai ta sẽ đi rồi.”

 

Ta nhận lấy thỏi bạc, gật đầu, không nói gì thêm.

 

Lúc mới gặp, hắn quả thật là bộ dạng ăn mày.

 

Tuy sau khi tắm rửa sạch sẽ thì dung mạo tuấn tú, thậm chí có phần giống nữ tử, nhưng thiên hạ này người có nhan sắc đâu phải hiếm lạ, cũng chẳng lấy làm kinh.

 

Ta từng tự mãn nghĩ mình nhặt được một tên ăn mày xinh đẹp, nếu sau này vô sự thì cũng có thêm một tên trường công.

 

Cho đến khi phát hiện lời lẽ hắn nói ra có phần học thức, ta mới giật mình nhận ra hắn có lẽ chẳng phải phường khố rách áo ôm.

 

Cho nên ta hiểu, hắn rốt cuộc là người sẽ phải rời đi.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page