Lâm thị có lẽ tin tưởng tuyệt đối việc Từ Hoàn là Dịch Vương, nhưng chủ diễn vở kịch này chẳng phải ai khác mà chính là Lâm Kiều Nguyệt.
Nàng ta lại có thể không biết Từ Hoàn là ai?
Chuyện năm sau lên phương Bắc, lừa kẻ ngoài thì còn tạm được, mà còn định lấy đó để gạt ta.
Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Ta đưa tay lau mấy giọt lệ rỉ ra nơi khóe mắt vì xúc động quá đỗi.
“Không cần đâu, từ nay về sau ta có đi ăn mày khắp đường cũng không cần Lâm thị chiếu cố.”
Lâm Kiều Nguyệt còn muốn nói gì nữa thì bị Lâm thị cắt ngang: “Đồ vô ơn, lời này là ngươi tự nói đấy nhé! Sau này muội muội ngươi được hiển quý thì cũng đừng có dày mặt quay về xin xỏ!”
Vừa nói vừa lôi Lâm Kiều Nguyệt lên xe ngựa.
Hai người tự rước lấy nhục, có lẽ một thời gian say sẽ chẳng thấy mặt.
Hai tên gia nhân không biết từ lúc nào đã lấy hai xâu thịt từ quầy trước cửa, xoay người định rời đi, lại bị Doãn Chiêu bất ngờ xuất hiện chặn lại, bất đắc dĩ phải trả tiền.
Đợi mọi người tản đi gần hết, Doãn Chiêu vốn chẳng có chút tồn tại gì mới len lén tiến lại gần ta, hạ giọng hỏi: “Nàng ta sắp gả cho Dịch Vương? Dịch Vương nào cơ?”
6.
Ta giật nảy mình, ngoảnh lại thấy sắc mặt hắn có chút cổ quái, song cũng chẳng quá để tâm, lại cúi đầu tiếp tục phân loại đống hương liệu trong tay.
“Đệ đệ ruột của đương kim hoàng thượng, Tạ Hoàn.”
Lời vừa dứt, Doãn Chiêu “soạt” một tiếng bật dậy, còn hất đổ luôn cả mâm hương liệu ta vừa phân loại xong.
Ta đưa mắt từ đống hương liệu bị đổ nhìn thẳng lên mặt hắn.
“Ngươi làm gì mà kích động thế?”
Trên mặt hắn thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng nhanh chóng biến mất, rồi lập tức cúi người nhặt lại hương liệu giúp ta.
“Ta chỉ lấy làm lạ, Dịch Vương đâu phải chưa có thê tử? Sao lại đột nhiên tới một trấn nhỏ vùng biên để cưới vợ?”
Giọng điệu còn mang chút nghiến răng nghiến lợi.
Ta nhìn hắn hồi lâu.
Đến cả kẻ ăn mày cũng hiểu rõ đạo lý ấy, thế mà Lâm thị lại chẳng thấu đáo.
Bà ta còn cố chấp cho rằng Dịch Vương là vì Lâm Kiều Nguyệt mà tới.
Thiên hạ này làm gì có nhiều duyên phận trời định đến thế? Những chuyện trọng yếu hơn tình ái thì kể sao cho xiết.
“Ai mà biết được?”
Gần lúc tiệm chuẩn bị đóng cửa, Doãn Chiêu chẳng biết biến đâu mất.
Ngược lại lại có một phụ nhân trán lấm tấm mồ hôi, tay xách giỏ tre,
Chưa bước vào cửa đã ngó nghiêng dò hỏi ngoài cửa: “Lưu huynh có trong tiệm không?”
“Lưu huynh không có ở đây, nương tử muốn mua gì?”
Thấy ta đáp lời, nàng ta mới yên tâm bước vào.
“Cho ta ít lòng đi.”
Ta theo lời lấy cho nàng ta ít lòng heo, vừa khéo mười tiền.
Nương tử ấy cau mày, xua tay bảo chỉ lấy năm tiền.
Ta thấy nàng ta có vẻ là khách quen, nên lấy phần lòng năm tiền rồi còn biếu thêm chút ruột heo.
Nào ngờ nàng ta cầm lên cân nhắc một hồi, lại cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.
“Muội muội, chẳng lẽ định lừa ta? Trước đây Lưu huynh đưa ta không chỉ có vậy đâu.”
Ta lấy quả cân cân lại trước mặt nàng ta, rõ ràng bảy tiền đồ lòng, chỉ lấy có năm tiền mà vẫn chê ít.
Nàng ta đảo mắt nhìn quanh, đoạt lấy phần đồ lòng trong tay ta, để lại năm đồng rồi bỏ đi.
Đợi Lưu huynh trở về, ta hỏi mới biết đó là thôn phụ họ Từ.
Ngày thường chỉ ở trong thôn giành mối lợi vặt, ít khi lên trấn.
Hôm nay tới trấn chắc là đi bộ lên tìm phu quân đang dùi mài đèn sách trong trấn.
Ta trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Phu quân nàng ta không phải là Từ Hoàn đấy chứ?”
“Hình như là tên đó thật.”
Sáng hôm sau, khi tiệm vừa mở cửa, Doãn Chiêu đã nằm bò ngủ trên quầy.
Hắn oán trách rằng đêm qua ta nhốt hắn trong tiệm suốt một đêm.
Ta rất oan uổng.
Tối qua ta đã tìm khắp nơi, thật sự không biết hắn vẫn còn trong tiệm.
Phải vừa dỗ vừa năn nỉ, ghi nợ cho hắn năm văn tiền thì hắn mới chịu yên.
Chuyển sang chuyện khác, lại nghe nói nương tử họ Từ đêm qua ngồi khóc trước nha môn suốt một đêm, miệng không ngừng gọi rằng phu quân mình mất tích.
You cannot copy content of this page
Bình luận