Ta nghiến răng tức giận mở miệng: “Trả lại bạc của ta!”
Chỗ bạc ấy là ta mấy ngày qua làm lặt vặt cho Lưu huynh mà kiếm được, vốn định đem đi thuê một gian tiệm ở trấn bên để mưu sinh.
Giờ chỉ một phen náo loạn đã mất sạch.
Tên ăn mày cuống quýt xua tay bảo mình không có bạc.
Ta quan sát kỹ một lượt, thấy thân thể còn cường tráng, tuy không có bạc nhưng làm kẻ phu khuân vác cũng được.
Hắn đáp ứng rằng trước khi trả hết nợ bạc sẽ ở lại làm việc dưới tay ta.
Thế là chỗ bạc bị cướp đi đổi lại thành một tên ăn mày làm khổ dịch.
Vì bạc chẳng nhiều, ta bèn từ bỏ ý định sang trấn bên, trực tiếp chọn một tiệm trong trấn hiện thời.
Lưu huynh sau khi nghe ta muốn mở tiệm thì đề nghị hợp tác, một bên bán thịt heo, một bên bán thức ăn chín.
Vừa tiết kiệm chi phí, lại mở rộng được đường buôn bán.
Chúng ta hai người đồng lòng nhất trí.
Sau vài phen suy tính, tên ăn mày tên Doãn Chiêu cũng góp chút ý tưởng, chẳng bao lâu, tiệm chúng ta rốt cuộc cũng khai trương.
Ngày khai trương lại đón phải khách không mời mà tới.
Vì ngân lượng có hạn nên tiệm chọn hơi khuất nẻo, cách xa phố chính, song do khách quen mua thịt vẫn còn nhiều, nên cũng chẳng đến nỗi vắng vẻ.
Lâm thị và Lâm Kiều Nguyệt chẳng biết từ đâu nghe được tin, cố tình đến xem trò vui.
Không biết từ lúc nào họ đã mua một chiếc xe ngựa, còn mời theo hai gã gia nhân.
Chiếc xe ngựa to lớn vừa đỗ giữa ngõ nhỏ liền lập tức chắn ngang lối đi, cắt đứt dòng người.
Hai người họ được gia nhân mỗi bên đỡ một người từ trên xe ngựa bước xuống chậm rãi.
Lâm Kiều Nguyệt ngẩng đầu cao cao, búi tóc được cài nghiêng bốn năm cây trâm vàng.
Nàng ta đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới khắp tiệm, cuối cùng dùng khăn tay che mũi miệng.
Trợn mắt xem thường, ánh mắt đầy khinh miệt mà ngoảnh đầu đi.
5.
Sắc mặt Lâm thị vàng vọt, trông thần thái có phần kém cỏi, song nơi khóe miệng vẫn treo nụ cười khinh bạc.
“Thanh Trần, nếu cuộc sống quá khó khăn thì trở về tiệm nhà họ Lâm làm công đi, dù sao cũng là mẫu thân của ngươi, ta chẳng đành lòng thấy ngươi chết đói. Đâu cần phải vì miếng cơm manh áo mà đến tận xó xỉnh thế này kiếm sống.”
Ta im lặng không đáp, Lưu huynh từ trong tiệm bước ra.
“Lâm đại nương, khi trước đã nói rõ ràng, ba lượng bạc sính lễ, một tờ tuyệt thân thư đã ký, Thanh Trần muội tử đã là người nhà ta.”
Sắc mặt Lâm thị xấu hổ, định nói gì thêm thì Lâm Kiều Nguyệt đã vội vàng kéo bà ra sau lưng.
“Ca ca, chúng ta cũng là vì xót tỷ tỷ phải ra ngoài chịu khổ nên mới muốn ra tay tương trợ, nếu huynh không đồng ý thì thôi vậy.”
“Dẫu sao ngày tháng là do chính mình sống, nếu cứ khăng khăng chọn khổ, thì đừng trách sau này hàng xóm láng giềng nói nhà mẹ đẻ không giúp đỡ các người.”
Vừa nói, nàng ta vừa đưa mắt nhìn ta từ đầu tới chân.
“Không cần đâu, đa tạ hảo ý của Lâm phu nhân cùng Lâm tiểu thư.”
Ta nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hai người, cất giọng khước từ.
Lâm Kiều Nguyệt vẫn chưa chịu thôi, hạ thấp giọng ghé bên tai ta.
“Tỷ tỷ, sang năm chúng ta cùng Dịch Vương sẽ lên phương Bắc, nếu tỷ giờ chịu về quản lý cửa tiệm, đến khi ấy cửa tiệm của phụ thân liền thuộc về tỷ, nửa đời sau ăn mặc chẳng lo.”
Ta kinh ngạc liếc nàng ta một cái, chỉ thấy nơi đuôi mày khóe mắt nàng ta mang chút bực bội, hạ giọng từng chữ rõ ràng: “Muội là vì muốn tốt cho tỷ, chẳng lẽ tỷ cam lòng bán thịt heo trong xó tối mà không nguyện về quản lý sản nghiệp phụ thân để lại sao?”
Chợt ta đã hiểu ra điều gì.
Ngẩng đầu bật cười sảng khoái, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
Chúng nhân có mặt đều ngẩn người kinh ngạc.
Đây là buôn bán không thành, muốn ta quay về tiếp tục làm trâu ngựa cho họ.
You cannot copy content of this page
Bình luận