Khi nương chắc mẩm hôn sự của Lâm Kiều Nguyệt sẽ không còn biến cố, rốt cuộc mới nhớ ra rằng ta cũng là con gái của bà ta.
Tỷ tỷ chưa gả mà muội muội lại xuất giá trước, chuyện ấy không hay cho thanh danh của Lâm Kiều Nguyệt.
Việc gì ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng ta, nương quyết sẽ không làm.
Tựa như cái tên của nàng ta, “Nguyệt” như vầng trăng trên cao, chẳng thể có một tì vết nào.
Vì thế nương nhanh chóng định cho ta một mối hôn sự — gả cho đồ tể họ Lưu ở thôn Nam.
Nghe nói vợ y mất sớm, một mình nuôi con trai mà sống.
Kẻ ấy là người ta đích thân thuê về sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, trước cả khi Từ Hoàn xuất hiện.
Y bằng lòng bỏ ra sính lễ cao tới ba lượng bạc, chỉ là đưa ra điều kiện, phải có tờ “tuyệt thân thư”. (giấy cắt đứt quan hệ người thân)
Xuất giá rồi, chuyện sống chết của ta, nhà họ Lâm không được can dự.
Chẳng khác nào bán con gái, vậy mà nương không một chút do dự.
Tới ngày xuất giá, bà ta từ trong hộp trang sức lục lọi chọn lựa, cuối cùng rút ra một cây trâm bằng đồng cài lên tóc ta.
Cây trâm ấy chưa đáng nổi một tiền bạc.
Đó là đồ cưới của nương của ta để lại.
Không phải vì nhà nghèo không có gì tốt hơn, mà là không nỡ bỏ tiền.
Bà ta không muốn tiêu thêm một đồng nào cho ta.
Trong lòng ta đã hiểu rõ.
Không chỉ bởi lời thầy bói, mà là bởi ta giống phụ thân, còn Lâm Kiều Nguyệt thì giống nương.
Bà ta hận phụ thân vô dụng, chỉ mở được một tiệm nhỏ rồi sớm bỏ mạng.
Hại bà ta chẳng được làm vợ phú thương, lại còn phải nuôi hai đứa nhỏ, chẳng thể tái giá.
Nỗi oán ấy theo năm tháng càng lúc càng sâu, lớn dần cùng chúng ta.
Bà ta dồn hết yêu thương vào Lâm Kiều Nguyệt.
Còn mọi bất công, căm hận, oán trách, đều trút lên đầu ta.
Dù bao năm qua ta tận tâm lo liệu cửa tiệm, chẳng tranh giành cùng muội muội, vẫn không tránh khỏi bị trách phạt và đòn roi mỗi ngày.
Không biết rồi đến khi bà ta hay rằng đứa con được mình nâng như trân châu nơi đầu ngón tay là Lâm Kiều Nguyệt, lại cùng người ngoài hợp sức lừa gạt mình, sẽ có phản ứng ra sao?
Ra khỏi nhà họ Lâm, ta nhận được tờ tuyệt thân thư từ tay Lưu huynh.
Còn có cả tờ “thư bỏ vợ” do chính y viết tay.
Một tờ giấy mỏng, vài dòng bút mực.
Từ nay về sau, ta chỉ sống vì bản thân mình.
4.
Sau khi ta “xuất giá”, nương – à không, Lâm thị liền không chờ đợi mà loan tin hôn kỳ của Lâm Kiều Nguyệt và Từ Hoàn ra bên ngoài.
Bởi nơi đi chưa định, ta ở nhờ nhà Lưu huynh, thỉnh thoảng giúp trông coi quầy hàng.
Trong chốc lát, dân trong trấn ai nấy đều biết Lâm Kiều Nguyệt sắp gả cho vị công tử họ Từ nơi kinh thành.
Mà tỷ tỷ nàng ta là Lâm Thanh Trần lại gả cho một tiểu đồ tể trong thôn.
Ở quầy thịt có nhiều khách quen chẳng hay ta chính là Lâm Thanh Trần, cứ trước mặt ta mà bàn tán om sòm.
Lưu huynh sợ ta buồn lòng nên bảo ta về nhà sớm.
Nào ngờ trên đường lại trông thấy một tên ăn mày bị mấy tên lưu manh vây lấy.
Việc thế này ở trấn nhỏ chúng ta vốn chẳng hiếm, ta vốn không định nhúng tay.
Ai ngờ tên ăn mày ấy lại lao thẳng về phía ta, vươn tay một cái liền kéo lấy vạt áo, khiến túi tiền vốn đã không nhiều của ta bị rách nát.
Tên ăn mày ấy tóc dài che mặt, nửa dưới khuôn mặt đầy bùn đất, chợt vô cớ nhe ra một hàm răng trắng sáng.
Hắn nhe răng cười lớn, tiếng cười sang sảng: “Đa tạ cô nương cứu mạng chi ân.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã co chân toan bỏ chạy.
May thay ta mắt nhanh tay lẹ, lập tức túm chặt lấy cổ áo hắn.
You cannot copy content of this page
Bình luận