Quán Ăn Năm Xưa

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Phụ thân ta vốn là danh trù mười dặm tám thôn, món dê nướng nguyên con làm ra da giòn thịt mềm, ai nấy đều thèm nhỏ dãi.

Sủng cơ của Nhiếp chính vương nghe được, bèn sai người triệu phụ thân ta vào vương phủ nấu ăn, đích danh điểm món “dê nướng nguyên con” ấy.

 

Phụ thân ta đi, nhưng lúc bị ném ra khỏi phủ, da thịt toàn thân đã bị hỏa thi/ê/u đến ch/á/y rụi.

 

Nguyên lai là do ả sủng cơ kia nhất thời nổi hứng, muốn ăn một món thịt dê nướng… không có mùi thịt dê.

 

Mẫu thân ta sau khi biết chuyện, chẳng rơi lấy một giọt lệ.

Chỉ là ba tháng sau, người dựng lên một cái nồi to trước cửa vương phủ, bắt đầu bán thịt dê.

 

1.

 

Đến tháng thứ hai sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân ta đem theo số bạc còn lại trong nhà, đến tìm Lưu bà tử ở cuối hẻm.

Lưu bà tử kia là một nhân vật thần kỳ, đôi tay khéo léo, có thể khiến những nữ nhân đã từng xuất giá biến thành thiếu nữ thanh thuần chưa xuất các.

 

Chỉ nghe đồn rằng quá đau đớn, từng có tiểu thư la khóc suốt một đêm, suýt nữa mất m/ạ/ng.

 

Thế nhưng khi mẫu thân ta trở về, chẳng kêu một tiếng đau, chỉ là sắc mặt có phần tái nhợt.

 

Người gọi ta đến trước mặt, bảo: “A Ngưng, từ nay về sau không được gọi ta là mẫu thân nữa, chỉ được gọi là A tỷ. Con đã hiểu vì cớ gì chưa?”

 

Ta khẽ gật đầu: “Nữ nhi đã hiểu.”

 

Mẫu thân khẽ mỉm cười, khen ta hiểu chuyện.

Người đưa ta vào kinh thành, tìm một tòa cổ trạch đổ nát mà an thân.

Sau đó, dựng một cái đại nồi giữa con phố lớn trước cửa phủ Nhiếp chính vương, bắt đầu bán canh dê.

 

 

Tay nghề nấu dê của mẫu thân ta là do phụ thân ta truyền lại.

Phụ thân ta vốn là danh trù khắp mười dặm tám thôn, sở trường nhất là món “dê nướng nguyên con”.

Cũng là nướng, nhưng món dê nướng của phụ thân ta so với người khác lại đậm đà hơn hẳn.

 

Da giòn thịt mềm, hương vị nồng nàn mà không hôi, đến cả những kẻ thường ngày vẫn kêu chê thịt dê, ngửi thấy cũng không nhịn được ăn hết miếng này đến miếng khác.

 

Khi phụ thân ta vào bếp, mẫu thân ta ở hậu viện làm phụ bếp.

 

Phu nhân các nhà khác đa phần đều ra tiền sảnh mời khách, riêng mẫu thân ta chưa từng lộ diện.

 

Ta biết vì cớ gì, bởi vì dung mạo thật của mẫu thân quá đẹp, mà cái đẹp dễ khiến người sinh lòng tạp niệm.

Nhà ta chẳng có chỗ dựa, chỉ là hạng dân đen áo vải, trong thế đạo loạn lạc này, chỉ cầu yên thân mà tránh xa thị phi.

 

Phụ thân ta chỉ một lần duy nhất ra ngoài thể hiện, chính là khi phủ Nhiếp chính vương nghe đồn món “dê nướng nguyên con” của ông ấy là đệ nhất thiên hạ, liền mời vào phủ trổ tài nấu nướng cho vương gia.

 

Phụ thân ta vui mừng khôn xiết, quay sang mẫu thân nói rằng: “Lần này chắc chắn sẽ được trọng thưởng, ta sẽ mua cho nàng vài bộ xiêm y mới ở kinh thành, lại làm cho A Ngưng của chúng ta một đôi thỏ nhỏ bằng vàng ròng, coi như đồ cưới.”

 

Ta khi ấy thích thỏ nhỏ nhất, nghe vậy liền nhào vào lòng phụ thân: “Thỏ nhỏ! Con muốn thỏ nhỏ!”

 

Phụ thân cười ha hả, cõng ta chạy khắp nhà, mẫu thân ta vừa cười vừa ngăn: “Chàng đừng làm con ngã!”

 

Những tháng ngày khi ấy, quả thật tựa như mộng đẹp.

Sớm biết vậy, ta đã chẳng đòi thỏ nhỏ.
 

Ta chỉ muốn phụ thân thôi.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page