Ta nửa đùa nửa thật hỏi Cố Hằng: “Hôm nay chàng nhàn rỗi như vậy, có phải đã làm điều gì có lỗi với ta không?”
Cố Hằng nắm lấy tay ta, dịu dàng cười nói: “A Âm, ta yêu nàng còn hơn cả mạng sống của mình, làm sao dám làm điều có lỗi với nàng? Chỉ là dạo gần đây bận rộn quá, chưa kịp bồi nàng cho tốt. Những ngày tới, ta sẽ ở nhà cùng nàng, được không?”
【Khinh, tên cặn bã, lúc này còn dám lừa nữ chủ.】
【Sớm đã ngoại tình rồi, giờ còn mặt mũi nói những lời này.】
Ta cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Được. Ở nhà với ta năm ngày, có được không?”
Xem như lần gặp gỡ cuối cùng trước khi chia ly.
Cố Hằng không chút do dự gật đầu: “Đừng nói là năm ngày, dù là một tháng cũng được. Nếu không phải trước đây bận bịu, ta chỉ muốn mỗi ngày đều ở nhà bầu bạn cùng nàng.”
Ta thầm nghĩ, một tháng, e rằng không còn kịp nữa.
Nào ngờ, đến tối, có một bà tử lạ mặt đến tìm Cố Hằng.
Vừa gặp hắn, bà ta đã quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đỏ hoe nói: “Quốc công gia, Liễu…”
Sắc mặt Cố Hằng lập tức biến đổi, hắn quát lớn, cắt ngang lời bà ta: “Cút ra ngoài!”
Cố Hằng đá mạnh một cái, bà tử bị đẩy ra ngoài cửa, rồi hắn quay lại, có chút khẩn trương nhìn ta: “Bà tử này dường như không phải người trong phủ, e là có ý đồ bất chính. Ta ra ngoài thẩm tra một chút.”
【Bà tử này chẳng phải người hầu bên cạnh Liễu Diệp sao? Giờ đến đây làm gì?】
【Tối hôm qua, Cố Hằng về muộn, Liễu Diệp trong lòng không vui, giờ lại giả bộ đau bụng, muốn bà tử này gọi Cố Hằng qua đó.】
Cố Hằng dẫn theo bà tử rời đi, rất lâu vẫn chưa quay lại.
5.
Khi ta đang nhìn đạn mạc mà suy nghĩ, đêm nay liệu Cố Hằng có trở về hay không, thì hắn đã đẩy cửa bước vào.
Hắn không nhắc đến chuyện của bà tử kia.
Cũng không nói gì về việc phải đến quân doanh.
Chỉ là rõ ràng thần sắc có phần lơ đễnh, hồn vía như ở đâu đâu.
Ban đêm lúc ngủ, hắn trở mình liên tục, làm ta cũng không tài nào chợp mắt.
Ngày hôm sau, lại có một nha hoàn đến.
Theo như đạn mạc nói, vẫn là người hầu bên cạnh Liễu Diệp.
Cố Hằng như hôm trước, liền đuổi người ra ngoài, nhưng rõ ràng, sau khi quay lại, trên mặt hắn lộ vẻ âu lo.
Ngay cả đối với ta, hắn cũng chẳng còn sự kiên nhẫn như hôm qua.
【Cái ngoại thất kia hai ngày không gặp được Cố Hằng, đã sốt ruột lắm rồi, sai người đến gọi mấy lần, hắn đều không đi. Xem ra ngoại thất đó sắp nổi điên rồi.】
Quả nhiên như đạn mạc nói, ngoại thất kia hai ngày liền không gặp được Cố Hằng, bắt đầu như con chó điên sủa loạn.
Thấy không tìm được Cố Hằng, nàng ta bắt đầu nhắm vào ta.
Sợ bị Cố Hằng phát hiện, còn lén lút sai người đưa thư đến.
Bức thư ấy do chính tay nàng ta viết.
Trong thư, Liễu Diệp nói rằng mình đã mang thai sáu tháng, còn nhờ người xem qua, là con trai.
Liễu Diệp nói rằng ta không thể sinh con cho Cố Hằng, nhưng nàng ta thì cam tâm tình nguyện.
Cố Hằng rất coi trọng đứa bé này, hầu như ngày nào cũng đến thăm.
Hắn còn sớm đặt sẵn tên, định sau khi sinh sẽ phong làm tiểu thế tử.
Đã mấy ngày nay mẫu tử nàng ta không gặp được Cố Hằng, đứa trẻ trong bụng bất an, thai động không ngừng, có lẽ là nhớ phụ thân.
Nàng ta cầu xin ta rộng lòng, để Cố Hằng trở về gặp bọn họ một lần.
Còn nói, mong ta cho mẫu tử họ một con đường sống, đừng giành lấy đứa trẻ của nàng ta.
Nàng ta muốn tự tay nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành, hy vọng ta có thể thành toàn.
Đọc xong thư, lòng ta đã chẳng còn chút cảm xúc nào, bình tĩnh đặt lá thư lên bàn, dùng nghiên mực đè lại.
Chẳng trách, mấy tháng nay, Cố Hằng luôn tìm lý do đến quân doanh tuần tra.
Thành toàn, sao ta lại không thể thành toàn chứ?
Dù sao, ba ngày nữa, ta cũng sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận