12.
Vào ngày công ty của Vi Vi niêm yết lên sàn, không biết Dư Tú Lan nghe được tin từ đâu, liền dắt theo một đứa bé trai mười tuổi bị dị tật trên mặt xông vào buổi tiệc mừng.
Mười năm không gặp, Dư Tú Lan đã già đi rất nhiều.
Cả người gầy gò, đầu tóc điểm bạc, khuôn mặt chẳng còn chút nào của dáng vẻ từng sống sung sướng ngày trước.
“Vi Vi, con cứu em con với… thằng bé bị bệnh nặng lắm, cần tiền phẫu thuật…”
Dư Tú Lan khổ sở cầu xin, sự xuất hiện của cô ta làm gián đoạn không khí náo nhiệt của buổi tiệc.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, lúc này mới chú ý đến đứa bé trai bị dị tật đi cùng.
Thằng bé rất gầy, mặt bị dị dạng, miệng thì lệch sang một bên.
Từ miệng Dư Tú Lan, chúng tôi mới biết được nguyên nhân: người chồng thứ hai của cô ta ngày trước hút thuốc, uống rượu, là nguyên nhân khiến đứa trẻ sinh ra bị dị tật.
Nhưng dị tật trên mặt vẫn chưa phải điều tệ nhất.
Đứa bé còn bị bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, từ lúc mới sinh đã như bị Diêm Vương rượt đuổi, sống lay lắt tới năm mười tuổi là cả một kỳ tích.
Sau khi người chồng biết con bị dị tật và có bệnh tim, ông ta liền bỏ rơi Dư Tú Lan.
Những năm qua, cuộc sống của cô ta vô cùng vất vả.
Tài sản chia được sau ly hôn cũng sớm bị người chồng sau tiêu xài gần hết.
Để chữa bệnh cho đứa con trai mà cô ta xem như bảo bối, cô ta phải làm mấy công việc cùng lúc.
Vi Vi nhìn Dư Tú Lan bằng ánh mắt đầy chán ghét.
“Thì ra đây là đứa con mà bà liều mạng sinh ra à? Dư Tú Lan, khổ nạn bây giờ của bà thật đúng là xứng đáng với sự cố chấp năm xưa.”
Một cuộc sống tốt đẹp không chọn, một cô con gái xuất sắc không cần, cứ nhất định phải đòi cho được một đứa con trai mơ hồ.
Vậy nên sau này cô ta vấp ngã, phải chịu khổ — chẳng phải là điều nên sao?
“Em trai cái gì, tôi không quen biết.”
Dư Tú Lan, người từng bị cha mẹ tôi đè nén nhiều năm, cuối cùng cũng không chịu được nữa, ngày xưa còn dám liều lĩnh sinh con thứ hai đúng lúc cháu gái tôi đang ôn thi đại học.
“Lương Vi Vi, con ranh! Nó là em trai ruột của mày đó! Mày định trơ mắt nhìn nó chết à? Mày sao mà độc ác thế, độc hơn cả rắn độc!”
Thấy Vi Vi không có ý định giúp, Dư Tú Lan liền la lớn mắng chửi ngay giữa tiệc.
Nhưng Vi Vi đã không còn là cô học trò yếu đuối mười năm trước nữa.
Đối với sự ngang ngược của Dư Tú Lan, con bé chỉ búng tay một cái, gọi phục vụ kéo mẹ con cô ta ra ngoài.
13.
Sáng hôm sau ngủ dậy, Vi Vi nói với tôi rằng nó mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
“Cháu mơ thấy trước kỳ thi đại học, Diệp Phương Phi hạ thuốc cháu, khiến cháu thi rớt. Sau đó Dư Tú Lan liên tục chê bai, sỉ nhục cháu, nói cháu là rác rưởi, là phế vật… Cháu buồn quá, cuối cùng nhảy lầu…”
Tôi rúng động, ánh mắt căng thẳng nhìn Vi Vi.
Chẳng phải đó chính là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước sao?
“Chắc tối qua cháu uống nhiều, lại quá mệt nên mới mơ thấy ác mộng thôi.”
Vi Vi lắc đầu: “Nhưng giấc mơ ấy chân thực lắm… lúc tỉnh dậy, gối của cháu ướt hết, như thể chuyện ấy thật sự đã xảy ra…”
Tôi xoa đầu con bé: “Tất cả đều là giả. Sự thật là cháu đã thành công, còn trẻ mà đã có sự nghiệp, rời xa Dư Tú Lan mới là điều thật sự.”
Không chỉ Vi Vi đã thay đổi số phận kiếp trước của mình.
Mà cả tôi cũng vậy.
Kiếp này, chúng tôi đều sống thật tốt, còn người phải nhận quả báo chính là Dư Tú Lan và Diệp Phương Phi.
Họ tuy vẫn còn sống, nhưng sống chẳng khác gì đã chết — đó mới chính là sự trừng phạt thích đáng nhất.
Còn chúng tôi, chỉ càng lúc càng tốt đẹp hơn. Tương lai phía trước rộng mở thênh thang.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận