“Nếu mẹ muốn cô con dọn đi, vậy thì con cũng dọn đi cùng. Nhà này có cô thì mới có con!”
Tôi hơi sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Nhưng Dư Tú Lan thì hoàn toàn nổi điên, làm sao cô ta có thể chịu nổi việc chính con gái ruột lại không đứng về phía mình mà đứng về phía tôi?
Cô ta giơ tay định dạy cho Vi Vi một bài học, nhưng bị tôi túm chặt cổ tay.
“Cô dám động vào Vi Vi thử xem.”
Tôi đứng chắn trước mặt Vi Vi, lạnh lùng nhìn Dư Tú Lan.
“Tất cả câm miệng cho tôi.” – Người lên tiếng là bố tôi.
Ông ấy nghiêm nghị trừng mắt nhìn Dư Tú Lan: “Cái nhà này chưa tới lượt cô định đoạt. Không phải cô không muốn sống chung với Lương Điềm sao? Được thôi, hôm nay vợ chồng cô dọn ra ngoài ở!”
“Cái gì?” Dư Tú Lan gần như nghẹn thở, tức đến nỗi trợn mắt, mồm mắng loạn: “Ông già rồi lú lẫn rồi hả? Dám đuổi tôi ra khỏi nhà, sau này đừng mong tôi lo cho hai người lúc về già!”
“Không cần! Từ trước đến nay tôi chưa từng hy vọng cô dưỡng già cho tôi!” Bố tôi cứng rắn đáp.
Anh tôi mặt mày xám xịt, lập tức túm lấy tay Dư Tú Lan kéo ra cửa: “Đừng làm mất mặt ở nhà nữa. Cô mà còn tiếp tục gây chuyện, chúng ta ly hôn ngay lập tức!”
Sau khi họ rời đi, mẹ tôi ngay lập tức gọi người đến thay khóa cổng.
Từ nay về sau, Dư Tú Lan muốn quay về cũng khó.
Sau khi họ dọn đi, trong nhà không còn cảnh hỗn loạn làm ảnh hưởng đến việc học của Vi Vi nữa.
Việc học của con bé tiến triển rất tốt, giấc ngủ cũng ngon hơn, tâm trạng cũng vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.
Còn bên phía Dư Tú Lan và anh tôi thì lại chẳng được thuận lợi như thế.
Từ khi chuyển ra ngoài, anh tôi bắt đầu chiến tranh lạnh với cô ta, bất kể Dư Tú Lan hạ mình thế nào cũng không nhận được phản hồi.
Thậm chí trong lần công tác, anh ấy còn âm thầm đi triệt sản ở nơi khác.
Sau khi về, Dư Tú Lan lại giở bài cũ, nói lời ngon ngọt để thuyết phục sinh con trai, anh tôi lạnh nhạt đáp: “Đừng nghĩ nữa, tôi đã đi triệt sản rồi, cả đời này tôi chỉ có một đứa con gái là Vi Vi.”
Dư Tú Lan loạng choạng suýt ngã: “Cái gì? Anh vừa nói cái gì cơ?”
Cô ta lao đến đấm vào ngực anh tôi: “Lương Cạnh! Đồ súc sinh! Còn chưa có con trai mà anh đã đi triệt sản! Anh muốn tuyệt hậu à!”
Dư Tú Lan khóc như thể cha mẹ chết.
Còn anh tôi thì như vừa trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm hẳn, nhìn cô ta với ánh mắt giễu cợt: “Cô đã từng khiến Vi Vi khổ sở đến vậy, tôi tuyệt đối không thể để cô sinh thêm một đứa con trai. Nếu có thêm con trai, Vi Vi sẽ không còn chỗ đứng trong cái nhà này nữa.”
“Lương Cạnh, đồ lòng dạ hiểm độc! Một con nhỏ vô tích sự như nó mà cũng đáng để anh nâng niu như báu vật à? Anh mau đi nối lại, tranh thủ còn mới phẫu thuật xong vẫn còn cơ hội!”
“Đừng mơ!”
“Nếu anh không đi nối lại, tin không, tôi sẽ ly hôn với anh?”
“Cô không dám.”
Một câu này của anh tôi đã hoàn toàn chọc giận Dư Tú Lan.
Để chứng minh rằng mình không nói suông, cô ta thật sự kéo anh ấy đi làm thủ tục ly hôn, chỉ để chứng minh bản thân dám làm thật.
Cũng là để uy hiếp anh tôi ngoan ngoãn đi nối lại ống dẫn tinh.
Không ngờ anh tôi nhân cơ hội này, thật sự ly hôn với cô ta luôn, còn tình nguyện nhường phần lớn tài sản chung cho Dư Tú Lan.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Nếu cô muốn sinh con trai, cứ tìm người khác. Chỉ cần tôi và gia đình tôi yêu thương Vi Vi, dù cô có đứa con khác, nó cũng sẽ không thấy tủi thân.”
Dù sao thì, cô ta chưa từng yêu thương Vi Vi.
Lúc này Dư Tú Lan mới nhận ra mình bị anh tôi gài bẫy, hối hận thì đã muộn, quay ra khóc lóc đòi tái hôn.
Đáng tiếc là anh tôi đã biến mất tăm, chạy sang thành phố khác công tác, không để cô ta tìm ra được.
You cannot copy content of this page
Bình luận