Vừa dứt lời, tôi không nhịn được nữa, mặt lạnh tanh bước vào lớp học: “Đúng vậy, tôi cũng muốn biết đây, cháu gái tôi với cháu không thù không oán, vì sao cháu lại phải hại nó như vậy?”
Tôi đứng trước mặt Diệp Phương Phi, nhìn gương mặt quen thuộc ấy, cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi lại thấy cô ta quen mắt đến thế…
Kiếp trước, người đã hạ thuốc Vi Vi chính là Diệp Phương Phi!
Thì ra ngày thi đại học không phải là lần đầu tiên cô ta ra tay, mà từ mấy tháng trước đó, cô ta đã bắt đầu nhằm vào Vi Vi.
Và còn dùng đến thủ đoạn độc ác như thế này.
Kiếp trước tôi không đi họp phụ huynh, Dư Tú Lan hứa sẽ đến, nhưng cuối cùng lại mải chơi mạt chược nên bỏ lỡ buổi họp.
Chuyện xảy ra trong trường, chúng tôi không hề hay biết.
Chỉ thấy Vi Vi buồn rầu, tôi còn tưởng là do bị Dư Tú Lan cho leo cây nên mới thất vọng.
Giờ xem ra, căn bản không phải vì lý do đó!
Diệp Phương Phi mở to mắt, hoang mang nhìn tôi: “Cô nói gì? Cô là cô của Lương Vi Vi?”
Lúc này, vẻ điềm tĩnh trên mặt cô ta đã biến mất.
Tôi không thèm để ý đến Diệp Phương Phi, quay sang nhìn người phụ nữ công nhân vệ sinh rụt rè kia: “Bà nói bà là chị dâu tôi? Sao tôi lại không quen biết bà?”
Diệp Phương Phi liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, người phụ nữ kia nhận được tín hiệu, lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng không quen biết cô… Tôi… con gái tôi làm gì có cô nào là cô ruột… chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau thôi…”
Diệp Phương Phi lập tức đổ thêm dầu vào lửa, giả bộ đau lòng nói: “Vi Vi, đến mẹ cậu còn không biết cô này là cô ruột của cậu, chẳng lẽ cậu cố tình tìm người giả làm người thân để đi họp phụ huynh à?”
“Dù gì thì cô này cũng ăn mặc chỉn chu, nhìn sạch sẽ gọn gàng hơn mẹ cậu thật. Nhưng giả thì vẫn là giả, cậu không thể vì sĩ diện mà vứt bỏ mẹ ruột đã sinh ra mình được!”
7.
“Cái con bé tên Lương Vi Vi này thật là quá đáng, Nhất Trung sao lại tuyển loại học sinh như vậy chứ?”
“Dù học giỏi đến mấy cũng không che giấu được bản chất hư vinh ích kỷ.”
Các vị phụ huynh tức giận, một lần nữa bùng nổ những lời chỉ trích gay gắt.
Cả lớp học giống như biến thành nơi để họ trút giận, đối với người phụ nữ công nhân vệ sinh đang cúi đầu tỏ vẻ oan ức kia, họ đồng cảm sâu sắc.
Đáng tiếc, họ lại đồng cảm nhầm người.
Vi Vi run rẩy toàn thân, nhất thời không biết nên phản bác ra sao, tức đến mức định lao lên túm cổ áo Diệp Phương Phi.
Tôi cản con bé lại, giọng điềm tĩnh: “Đừng hoảng, việc tôi có phải cô ruột của con bé hay không, không phải để người ngoài nói là xong.”
Nói xong tôi rút điện thoại ra, gọi hai cuộc.
Một cuộc cho mẹ tôi, cuộc còn lại là báo cảnh sát.
Sau khi cúp máy, vẻ đắc ý trên mặt Diệp Phương Phi tan biến, đáy mắt lóe lên vẻ chột dạ, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng: “Cô ơi, có cần phải làm lớn chuyện như thế không? Gọi cả cảnh sát… làm lớn lên sẽ bất lợi cho Lương Vi Vi đấy.”
“Chuyện này khỏi cần cháu lo.”
Người phụ nữ công nhân vệ sinh bắt đầu không chịu nổi áp lực, lặng lẽ lùi về sau, nhưng bị tôi nắm chặt cổ tay kéo lại.
“Bà muốn đi đâu?”
Toàn thân bà ta run rẩy, ánh mắt đầy hoảng sợ: “Tôi không muốn Vi Vi mất mặt, tôi đi là được rồi…”
Tôi cứng rắn nắm chặt tay bà ta, không để bà ta có cơ hội chuồn mất: “Tôi là cô ruột của Vi Vi còn chẳng sợ mất mặt, bà – một kẻ mạo danh – thì sợ cái gì?”
“Tôi không biết cô đang nói gì… tôi còn phải đi làm, mau thả tôi ra.”
“Bà còn muốn đi làm? Bà nghĩ bà còn cơ hội à? Lát nữa đến đồn công an mà làm tiếp nhé.”
Đúng lúc này, bố mẹ tôi và cảnh sát tới nơi.
Mẹ tôi mang theo sổ hộ khẩu và những tấm ảnh gia đình chụp chung suốt bao nhiêu năm, đặt mạnh lên bục giảng.
“Tôi đã gọi điện cho con trai và con dâu rồi, ba tiếng nữa chúng sẽ có mặt, chúng ta đối chất ngay tại đây!”
You cannot copy content of this page
Bình luận