Vi Vi tuy đã không còn coi trọng Dư Tú Lan là mẹ nữa, nhưng cũng không cho phép người khác sỉ nhục mình như vậy.
Thế nhưng cô gái kia vẫn không biết dừng lại, cười khẩy nói: “Mẹ tôi vẫn sống khỏe, đang ở trong lớp kìa. Còn cậu, tôi đã đoán ngay từ đầu là cậu bịa chuyện. Là đứa con nhà đơn thân nên sinh ra tự ti, vì muốn hòa nhập với bọn tôi nên bịa đặt tùm lum.”
“Thành tích tốt thì đã sao? Một đứa học bá nhạy cảm, đa nghi, dối trá.”
“Diệp Phương Phi! Cậu đừng nói bậy!” Vi Vi giận đến mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng ngăn lại.
Diệp Phương Phi đảo mắt khinh bỉ: “Gì mà nói bậy, tôi chỉ đang nói thật thôi. Nhìn cậu xem, một đứa bé không được bố thương, mẹ không yêu, thật đáng thương.”
“Tôi rất muốn rộng lượng một chút để chia sẻ mẹ tôi với cậu, nhưng mẹ là người đặc biệt nhất, chắc chắn mẹ tôi cũng không muốn có thêm một đứa con gái từ trên trời rơi xuống như cậu đâu.”
“Thế nên tôi đã nghĩ ra một cách rất hay. Cậu tự ti như vậy, sợ người ta biết mẹ cậu chết rồi, thì tôi sẽ tìm cho cậu một người mẹ.”
Đồng tử tôi co lại.
Vi Vi cũng bất giác ngẩng đầu lên, khó tin: “Diệp Phương Phi, cậu đã làm gì?”
Diệp Phương Phi nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay.
Ngay sau đó, một người phụ nữ rụt rè từ góc khuất bước ra.
Mặc một bộ đồng phục công nhân vệ sinh, tóc tai rối bời, quần áo lấm lem bẩn thỉu.
Vừa nhìn đã biết là cố tình hóa trang như vậy.
“Tôi bỏ hai trăm tệ thuê một người mẹ cho cậu, để bà ấy thay cậu tham dự họp phụ huynh, đừng cảm động quá nhé.”
Vừa nói, cô ta vừa ra lệnh cho người phụ nữ kia nhanh chóng vào lớp: “Nhớ kỹ, bà là mẹ của Lương Vi Vi đấy nhé!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ đó đã xông vào lớp, đứng ngay trên bục giảng cúi đầu nói to: “Xin lỗi, tôi là mẹ của Lương Vi Vi, tôi đến muộn rồi.”
Vi Vi hoàn hồn lại, tức giận chạy vào lớp hét lớn: “Không phải! Tôi không quen bà!”
Người phụ nữ lùi lại một bước, vẻ mặt hoảng sợ: “Vi Vi, mẹ khó khăn lắm mới có dũng khí tới dự họp phụ huynh của con, sao con lại nói không quen mẹ?”
Rõ ràng là bà ta đã được dặn kỹ từ trước phải nói những gì, cố ý tỏ ra oan ức đáng thương.
“Mẹ biết con ghét bỏ mẹ làm nghề vệ sinh, cảm thấy mẹ làm con mất mặt, không xứng đáng với thành tích đứng nhất của con…Nhưng mẹ cũng không cố ý đâu, mẹ làm ba việc một lúc cũng chỉ mong cho con có cuộc sống tốt hơn…”
Diệp Phương Phi – người đạo diễn cả vở kịch này – lúc này lại bày ra vẻ chính nghĩa, đứng ra bênh vực người phụ nữ ấy: “Vi Vi, cậu như vậy là không đúng đâu.”
“Cậu chưa từng nghe câu ‘chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu’ à? Dù mẹ cậu là công nhân vệ sinh thấp kém thì cậu cũng không được ghét bỏ bà ấy!”
“Bà ấy vì cậu mà đi làm tới ba công việc cơ mà, kiếm tiền cực khổ lắm đấy.”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt rưng rưng, móc ví ra, giả bộ cảm động: “Dì ơi, dì khổ quá… đây là tiền mừng tuổi cháu dành dụm được, dì cầm lấy đi, sau này đừng làm ba việc nữa, không thì sức khỏe sẽ chịu không nổi đâu…”
6.
Bên dưới bục giảng, các phụ huynh xôn xao bàn tán, hoàn toàn tin lời Diệp Phương Phi, ai nấy đều khen cô ta tốt bụng, hào phóng.
Còn Vi Vi thì lại bị họ chỉ trích nặng nề, nhìn với ánh mắt đầy khinh miệt.
“Loại người thế này mà cũng thi đứng nhất á? Loại nhất bảng này đúng là đáng khinh.”
“Chuyện làm người cơ bản còn không biết, đòi làm học bá cái nỗi gì.”
Vi Vi bị công kích dữ dội, mắt đỏ hoe, giọng khản đặc phủ nhận: “Không phải, không phải tôi! Họ đang nói dối, tôi không hề quen người phụ nữ này!”
“Người này là do Diệp Phương Phi bỏ tiền thuê về để giả làm mẹ tôi!”
Diệp Phương Phi ra vẻ oan ức: “Vi Vi, cậu bị vạch trần rồi thì cũng đừng đổ vấy cho tớ chứ.”
“Giữa chúng ta không thù không oán, tớ việc gì phải tốn tiền thuê người giả làm mẹ cậu?”
You cannot copy content of this page
Bình luận