“Dư Tú Lan, có ai làm mẹ như cô không? Cô không xứng đáng làm mẹ của Vi Vi!”
“Lương Điềm, cô quá đáng thật rồi đấy. Trên đời này làm gì có em chồng nào như cô, suốt ngày xúi bậy bên tai con gái tôi, còn chẳng gọi tôi một tiếng chị dâu, tôi thấy mấy năm đi học của cô đều phí hoài rồi.”
Tôi cười lạnh, muốn được gọi là “chị dâu” á? Cô ta xứng sao?
Từ lúc tôi trọng sinh, Dư Tú Lan đã không còn là chị dâu tôi nữa, mà là kẻ thù giết người đội lốt người nhà.
Vẻ mặt Dư Tú Lan lộ ra đầy đắc ý: “Tôi không xứng làm mẹ thì ai xứng? Cô chắc? Cô thèm con tôi đến mức thế cơ à, giỏi thì tự sinh một đứa đi!”
Tôi còn chưa kịp đáp, Vi Vi đã run lên vì tức, lớn tiếng nói: “Nếu mẹ không muốn đi họp phụ huynh thì khỏi cần đi, bao năm nay mẹ cũng có bao giờ đi đâu, thiếu một lần chẳng sao cả.”
“Với lại, cô nói đúng, mẹ thật sự không xứng đáng làm một người mẹ. Nếu có thể, con thật sự hy vọng mình là con của mẹ.”
Không để Dư Tú Lan kịp phản ứng, Vi Vi kéo tay tôi quay người đi xuống lầu.
Phía sau, tiếng la hét chửi bới điên cuồng của Dư Tú Lan vẫn vang lên không ngừng.
4.
Xuống đến lầu dưới, Vi Vi liên tục xin lỗi tôi vì những lời lẽ của Dư Tú Lan.
Con bé vẫn vậy – luôn hiểu chuyện, dù là trong học hành hay cuộc sống.
Nhưng một đứa con gái đáng quý như thế, lại từng bị chính mẹ ruột đẩy vào địa ngục.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để chuyện đó lặp lại.
“Không cần xin lỗi nữa, chúng ta nói chuyện về mẹ cháu một chút nhé.”
Tôi giơ tay ra hiệu ngừng lời, cắt ngang Vi Vi: “Cháu có biết vì sao mẹ cháu đột nhiên muốn giảm cân không?”
Không ngoài dự đoán, Vi Vi lắc đầu.
Con bé chỉ nghĩ rằng Dư Tú Lan bỗng dưng yêu cái đẹp, muốn trở về vóc dáng thon gọn ngày xưa – đó là lý do phổ biến nhất khiến nhiều người bắt đầu giảm cân.
“Người khác thì đúng là thế, nhưng mẹ cháu thì không phải vì vậy đâu.”
Tôi mỉm cười với Vi Vi, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm.
Đó là cuộc trò chuyện giữa tôi và Dư Tú Lan ngay sau khi tôi trọng sinh.
Trong đó, cô ta nói rõ ràng là đang chuẩn bị mang thai đứa thứ hai, và nhất định phải là con trai.
Kiếp trước tôi luôn lo chuyện này mà truyền tới tai Vi Vi sẽ khiến con bé sốc nặng, ảnh hưởng tới việc học hành.
Vì vậy mới ra sức giấu giếm, chỉ mong Vi Vi tập trung ôn thi, đợi thi xong rồi mới tính tiếp.
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không làm vậy nữa.
Nếu đã không thể ngăn cơn bão ập đến, chi bằng nói sớm cho Vi Vi biết để con bé chuẩn bị tâm lý.
Sau khi biết được mục đích của Dư Tú Lan, Vi Vi không thể tin nổi: “Cháu đã mười tám tuổi rồi, sao mẹ còn muốn sinh thêm con, lại còn đúng vào lúc quan trọng nhất của cháu?”
Tôi sửa lại lời: “Nói đúng ra thì mấy năm nay mẹ cháu luôn muốn sinh thêm, chỉ là bị cô và ông bà nội của cháu ngăn cản.”
“Cô tưởng rằng nếu kéo dài lâu như vậy, mẹ cháu sẽ bỏ cuộc thôi.”
Nhưng chúng tôi đã đánh giá thấp sự cố chấp của Dư Tú Lan.
Phải nói là, đã đánh giá thấp sự cố chấp của cô ta trong việc sinh con trai.
“Là con gái thì kém hơn sao? Vì sao cháu là con gái lại trở thành cái tội? Cháu đã nỗ lực đến vậy, đứng nhất trường, mẹ còn chẳng thèm liếc nhìn cháu lấy một cái…”
Nước mắt dâng đầy trong mắt Vi Vi.
Cả nhà đều biết rõ Dư Tú Lan trọng nam khinh nữ, Vi Vi xuất sắc là thế mà cô ta chẳng hề để tâm.
Vậy mà con trai nhà người ta, dù nghịch ngợm phá phách đến đâu, cũng được cô ta xem là bảo bối.
Hễ thấy ai có con trai là lại than số người ta tốt, ước gì đứa con đó là do mình sinh ra.
“Là con gái không phải là tội, mà là tư tưởng trọng nam khinh nữ mới là tội.”
“Cháu không thay đổi được suy nghĩ của mẹ cháu, thì hãy thay đổi chính mình.”
Tôi xoa đầu Vi Vi, dịu dàng nói: “Không phải người mẹ nào cũng biết yêu con mình, nhưng cháu có thể yêu bản thân mình, toàn tâm toàn ý yêu lấy mình.”
You cannot copy content of this page
Bình luận