Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 5

Chương trước

Chương sau

Diệp Thanh Lam cầm chiếc hộp gấm nhỏ mà Diệp Thư Tuấn gửi gắm, trong lòng có thêm một phần tự tin. Việc có được sự tin tưởng của người anh họ trầm tĩnh này là một tín hiệu tốt, cho thấy sự thay đổi của cô đang bắt đầu có kết quả. Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trang phục và thần thái, rồi vững bước tiến về phía chiếc bàn chính nơi Lão Thái gia đang ngồi.

Xung quanh Lão Thái gia là cha mẹ cô và một vài vị khách có vai vế. Thấy cô tiến lại, Diệp phu nhân, mẹ cô, khẽ cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, sợ cô lại gây ra chuyện không hay. Diệp lão gia thì chỉ im lặng quan sát, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc.

Thanh Lam bước đến, khom người thực hiện một cái lễ hoàn hảo, giọng nói trong trẻo và kính cẩn: “Cháu gái Diệp Thanh Lam, kính chúc ông nội phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mãi mãi khỏe mạnh, an khang.”

Lão Thái gia mở đôi mắt có chút mờ đục vì tuổi tác nhưng vẫn ánh lên sự tinh anh, nhìn đứa cháu gái mà ông vốn không mấy yêu thích. “Ồ? Lam nha đầu hôm nay thật có lòng.” Giọng ông trầm thấp nhưng vẫn đầy uy lực. “Nghe nói con vừa rồi có chút chuyện không vui với khách?”

Thanh Lam vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, không hề tỏ ra hoảng hốt hay chối tội. “Dạ thưa ông, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi ạ. Lục tiểu thư không may bị trượt chân, không có gì đáng lo ngại cả.” Cô trả lời một cách khéo léo, không hề nói xấu Lục Uyển Nhi một lời, chỉ đơn giản thuật lại sự việc theo hướng nhẹ nhàng nhất.

Cách trả lời khiêm tốn và hiểu chuyện này khiến Lão Thái gia hơi ngạc nhiên. Ông “hừ” một tiếng không rõ ý vị, rồi nói: “Thôi được rồi, con có lòng là tốt. Ngồi xuống đi.”

“Dạ, ông nội.” Thanh Lam đáp, nhưng không ngồi xuống ngay. “À phải rồi, lúc nãy cháu có gặp huynh Thư Tuấn. Huynh ấy có việc phải về trước nên nhờ cháu chuyển giúp món quà mừng thọ này đến cho ông ạ.” Nói rồi, cô cung kính dâng chiếc hộp gấm lên.

Một người hầu bên cạnh vội vàng nhận lấy, mở ra trình lên cho Lão Thái gia xem. Bên trong là một cây bút lông làm bằng ngọc trắng, được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Lão Thái gia vốn là người yêu thư pháp, vừa nhìn thấy đã rất hài lòng, gật gù khen: “Thằng nhóc Thư Tuấn này đúng là có mắt nhìn.” Ông ngước lên nhìn Thanh Lam, ánh mắt đã có thêm một phần hòa hoãn. “Con cũng có lòng. Lui ra đi.”

Hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, Thanh Lam cảm thấy nhẹ nhõm.

“[Keng! Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Có được sự công nhận ban đầu của Lão Thái gia. Phần thưởng: 50 điểm tích lũy, +10 điểm thiện cảm từ Lão Thái gia.]”

Ồ, còn có cả nhiệm vụ ẩn nữa sao? Thanh Lam thầm vui vẻ.

Đúng lúc này, không khí trong buổi tiệc bỗng trở nên sôi nổi hơn. Sau phần chúc thọ, thông lệ sẽ là phần các tiểu thư, công tử trổ tài cầm kỳ thư họa để góp vui. Đây chính là sân khấu chính để các gia đình khoe khoang con cháu của mình.

Và như một kịch bản đã được sắp sẵn, một vị tiểu thư con của quan Lại bộ, vốn hay đi theo nịnh nọt Diệp Thanh Lam cũ, bỗng cất cao giọng: “Mọi khi, những dịp thế này Diệp tiểu thư đều sẽ trổ tài đàn tranh cho chúng ta thưởng thức. Không biết hôm nay Diệp tiểu thư có thể cho chúng tôi được mở mang tầm mắt một lần nữa không ạ?”

Lời nói này nghe qua thì là đề cao, nhưng thực chất lại là một cái bẫy. Ai cũng biết trình độ đàn tranh của Diệp Thanh Lam chỉ ở mức tầm thường, mỗi lần biểu diễn đều không tránh khỏi sai sót, chỉ là dựa vào thân phận con gái Diệp gia nên không ai dám chê cười. Nay lôi chuyện này ra, rõ ràng là muốn cô bẽ mặt. Ánh mắt cô ta liếc nhanh về phía Lục Uyển Nhi, như đang chờ đợi một lời tán thưởng.

Lục Uyển Nhi quả nhiên phối hợp, nàng che miệng cười duyên dáng: “Đúng vậy ạ, muội cũng rất ngưỡng mộ tài đàn của Diệp tiểu thư.”

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thanh Lam. Thái tử Minh Triết cũng nhìn cô, ánh mắt có chút hứng thú xem kịch vui. Hắn muốn xem, cô gái vừa khiến hắn ngạc nhiên này sẽ đối phó ra sao.

Diệp Thanh Lam đứng đó, bình tĩnh đối mặt với hàng chục ánh nhìn. Trong đầu, giọng nói của hệ thống lại vang lên.

“[Nhiệm vụ đột xuất: Phản công màn thách thức. Lựa chọn của ký chủ sẽ quyết định hướng đi tiếp theo. Lựa chọn 1: Từ chối khéo léo. Phần thưởng: 20 điểm tích lũy. Rủi ro: Có thể bị coi là yếu đuối, nhát gan. Lựa chọn 2: Chấp nhận thử thách, biểu diễn một tài nghệ bất kỳ. Phần thưởng: Tùy thuộc vào hiệu quả màn biểu diễn, tối thiểu 150 điểm tích lũy, một vật phẩm ngẫu nhiên. Rủi ro: Thất bại sẽ bị trừ 100 điểm, hình tượng vừa xây dựng sụp đổ. Lựa chọn 3: Đẩy ngược lại cho người khác. Phần thưởng: 30 điểm tích lũy. Rủi ro: Bị coi là giảo hoạt, mất điểm trong mắt Lão Thái gia.]”

Thanh Lam nhíu mày. Cô biết đàn tranh, nhưng đó là kiến thức của Linh An ở thế giới hiện đại, chỉ học cho vui chứ không thể gọi là tinh thông. Mang ra biểu diễn ở đây đúng là múa rìu qua mắt thợ. Nhưng nếu từ chối… thì chẳng phải lại quay về hình ảnh yếu đuối, dễ bắt nạt hay sao?

Cô cần một sự đột phá. Một màn trình diễn có thể khiến tất cả mọi người phải câm nín. Cô nhớ lại những bài hát, những bản nhạc mình từng nghe. Có một thứ, có lẽ sẽ phù hợp với hoàn cảnh này.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Thanh Lam nhìn thẳng vào vị tiểu thư kia, một nụ cười bí ẩn nở trên môi. “Đa tạ ý tốt của Lý tiểu thư. Đàn tranh nghe mãi cũng nhàm, hôm nay, ta sẽ không đàn nữa.”

Mọi người ồ lên. Thái tử Minh Triết nhướng mày. Lục Uyển Nhi trong lòng cười thầm, nghĩ rằng Diệp Thanh Lam đã sợ hãi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Thanh Lam khiến tất cả phải sững sờ.

“Thay vào đó, ta sẽ kể một câu chuyện.”

Hết Chương 5.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page