Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Diệp Thanh Lam nhẹ nhàng lách mình ra khỏi đám đông hiếu kỳ, tìm một góc nhỏ gần hồ sen trong khuôn viên Diệp phủ. Ánh trăng đêm nay thật sáng, rải những vệt bạc lấp lánh xuống mặt hồ tĩnh lặng, gió đêm hiu hiu thổi mang theo hương sen thanh khiết, khiến lòng người cũng dịu lại phần nào. Màn đối đáp vừa rồi tuy không tốn nhiều sức lực nhưng cũng đủ làm cô thấy hơi căng thẳng. Dù sao, đây cũng là lần đầu cô “thực chiến” với nữ chính đầy mưu mẹo.

Những tiếng xì xầm, bàn tán vẫn chưa dứt hẳn sau lưng. Thanh Lam có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của những vị khách kia. Có người chắc hẳn sẽ cho rằng Lục Uyển Nhi xui xẻo, có người lại thấy Diệp Thanh Lam hôm nay quả thật khác lạ, không còn vẻ chanh chua đanh đá thường thấy. Cha mẹ cô, Diệp lão gia và Diệp phu nhân, hẳn cũng đang đau đầu vì đứa con gái không giống ai này. Trước kia thì gây chuyện, giờ thì lại trầm lặng đến khó hiểu.

“[Ký chủ, người đã làm rất tốt!]” Giọng nói điện tử của hệ thống vang lên, lần này có vẻ hào hứng hơn một chút. “[Bước một của nhiệm vụ tân thủ đã hoàn thành xuất sắc. Lục Uyển Nhi chắc chắn đang rất tức tối. Người có muốn xem lại biểu cảm của cô ta lúc đó không? Hệ thống có thể chiếu lại với giá ưu đãi 5 điểm tích lũy.]”

“Không cần đâu,” Thanh Lam khẽ mỉm cười đáp thầm, “Ta có thể tưởng tượng được. Nhưng mà, hệ thống này, nhiệm vụ ‘giữ gìn hình tượng trước mặt Thái tử Minh Triết’ cụ thể là phải làm gì? Ta thấy hắn ta có vẻ hơi… để ý đến ta rồi thì phải.”

“[Thái tử Minh Triết là một nhân vật quan trọng, có ảnh hưởng lớn đến số phận của các nhân vật nữ trong truyện. Việc thay đổi ấn tượng của hắn về ký chủ là một bước đi cần thiết. Hiện tại, hắn đang bắt đầu có cái nhìn khác về người. Hãy tiếp tục duy trì phong thái này, tránh gây xung đột không cần thiết và nếu có cơ hội, hãy thể hiện sự thông minh, hiểu biết của mình một cách khéo léo.]”

Thanh Lam gật gù. Xem ra con đường “tẩy trắng” này cũng không quá gian nan nếu biết cách. Cô không cần phải lấy lòng Thái tử, chỉ cần hắn không còn coi cô là cái gai trong mắt, không còn là công cụ để Lục Uyển Nhi lợi dụng là được.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Thanh Lam quay đầu lại, có chút ngạc nhiên khi thấy người đến là Diệp Thư Tuấn, anh họ của Diệp Thanh Lam, một người khá trầm tính và ít khi quan tâm đến những chuyện thị phi trong gia tộc. Trong trí nhớ của nguyên chủ, mối quan hệ giữa hai anh em họ này khá nhạt nhẽo.

“Thanh Lam muội,” Diệp Thư Tuấn cất tiếng, giọng anh ta ôn hòa, “Sao muội lại ra đây ngồi một mình? Trong kia vẫn còn náo nhiệt lắm.”

“Huynh Thư Tuấn,” Thanh Lam đứng dậy, khẽ mỉm cười đáp lễ. “Muội thấy trong đó hơi ngột ngạt, ra đây hít thở chút không khí cho dễ chịu hơn.”

Diệp Thư Tuấn nhìn cô một lượt, ánh mắt có chút dò xét nhưng không hề có ác ý. “Muội… hôm nay trông rất khác. Chuyện vừa rồi… muội xử lý rất tốt.”

Lời khen bất ngờ này khiến Thanh Lam hơi ngạc nhiên. “Huynh quá khen rồi. Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi.”

“Hiểu lầm hay không, huynh cũng thấy được sự thay đổi của muội.” Diệp Thư Tuấn nói, rồi anh ta lấy trong tay áo ra một chiếc hộp gấm nhỏ. “Đây là quà mừng thọ Lão Thái gia mà huynh chuẩn bị, nhưng huynh có việc phải đi trước, không ở lại đến cuối tiệc được. Muội có thể giúp huynh đưa tận tay Lão Thái gia được không?”

Thanh Lam nhận lấy chiếc hộp, cảm nhận được sự tin tưởng trong lời nói của anh họ. “Được chứ huynh, muội nhất định sẽ chuyển giúp.”

Diệp Thư Tuấn gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Vậy làm phiền muội. Huynh đi trước.” Nói rồi, anh ta lặng lẽ rời đi, bóng dáng hòa vào bóng đêm.

Thanh Lam nhìn theo, trong lòng có chút ấm áp. Xem ra, không phải tất cả mọi người trong Diệp gia đều ghét bỏ Diệp Thanh Lam. Ít nhất, người anh họ này cũng không tệ.

Trong khi đó, tại một góc khác của yến tiệc, Lục Uyển Nhi đang được Thái tử Minh Triết ân cần hỏi han. Vạt váy bị dính rượu đã được nha hoàn xử lý qua loa, nhưng tâm trạng của nàng ta thì không thể tốt đẹp hơn được. Nàng ta siết chặt chiếc khăn tay, ánh mắt ánh lên vẻ tức giận và không cam lòng. Rõ ràng mọi thứ đã được sắp đặt hoàn hảo, tại sao Diệp Thanh Lam lại có thể dễ dàng thoát được, thậm chí còn chiếm được sự chú ý của mọi người? Chẳng lẽ ả ta đã biết trước kế hoạch của mình? Không thể nào!

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi.” Thái tử Minh Triết vỗ nhẹ lên tay Lục Uyển Nhi, giọng điệu vẫn dịu dàng, nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua một tia suy tư khi nhớ lại hình ảnh Diệp Thanh Lam vừa rồi. Cô gái đó, sự bình tĩnh và khí chất thanh tao ấy, thực sự không giống với Diệp Thanh Lam kiêu căng, ngu ngốc mà hắn từng biết. Sự thay đổi này khiến hắn cảm thấy có chút tò mò.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục với những tiếng cười nói rộn rã. Diệp Thanh Lam quay trở lại bàn tiệc, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục vai diễn “tiểu thư hiểu chuyện” của mình. Cô biết, thử thách vẫn chưa kết thúc. Lục Uyển Nhi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Và cô, cũng đã sẵn sàng để đối phó. Mục tiêu của cô không chỉ là sống sót, mà còn là sống một cuộc đời thật rực rỡ, theo ý muốn của chính mình.

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page