Vết Bớt Và Phúc Báo

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tôi lập tức hiểu ra, chắc là bà ta đã đem bán chiếc vòng rồi, lấy tiền đó đi bồi thường cho phụ huynh bên kia.

 

Sau khi được phụ huynh bên kia thông cảm, Vương Thiên Tứ giữ được tư cách học sinh, nhưng bị ghi vào hồ sơ kỷ luật.

 

Thế là nó càng không muốn quay lại trường.

 

Trước khi tôi rời đi, nó chặn tôi lại.

 

“Chị ơi, em có thể qua chỗ chị ở một thời gian không? Em không muốn ở trong ký túc xá nữa.”

 

Khuôn mặt âm u, phần lớn bị tóc mái che khuất.

 

Tôi nhìn nó như thế, trong lòng thật sự không dễ chịu.

 

Kiếp trước, sau khi tẩy vết bớt, nó cả người tỏa ra khí chất tích cực, trông còn giống một chàng trai trẻ năng động.

 

Còn bây giờ thì giống như cây lau nhà từ trong rãnh nước rút ra đắp lên đầu vậy.

 

Nếu kiếp trước Vương Thiên Tứ nhớ được những điều tốt đẹp tôi từng làm, dù không biết ơn, tôi vẫn sẽ giúp nó.

 

Nhưng nghĩ đến kiếp trước, tôi vì em trai mà hy sinh biết bao, vậy mà cuối cùng nó lại đích thân dùng gối giết chết tôi, thì với tình cảnh hiện tại, tôi chẳng thấy thương xót chút nào.

 

Cảm thấy đúng là đáng đời.

 

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

 

Tôi mở miệng nói: “Em cũng thấy trên video rồi đó, chỗ chị ở tồi tàn thế, sao chứa nổi hai người.”

 

Nói xong, tôi quay lưng rời khỏi nhà.

 

8.

 

Sau khi Vương Thiên Tứ tốt nghiệp, mẹ đặc biệt gọi tôi về nhà.

 

Sau bữa cơm, mẹ nắm lấy tay tôi, ánh mắt tha thiết.

 

“Tiểu Tích à, đó là em trai ruột duy nhất của con, sau này con đi lấy chồng rồi, vẫn phải dựa vào em trai. Em trai con có bản lĩnh, nhà chồng mới xem trọng con, nếu không chắc chắn sẽ ức hiếp con.”

 

Bố tôi ngồi trên ghế sofa, hút thuốc.

 

Nghe mẹ tôi nói xong, ông ta nhả ra một vòng khói rồi dập điếu thuốc vào gạt tàn, cất tiếng: “Con không nên giúp em con tìm một công việc tốt sao?”

 

Kiếp trước, bốn năm đại học của nó gần như đều dựa vào tôi.

 

Mỗi kỳ nghỉ, tôi đều lo liệu cho nó, tìm công ty thực tập để nó có thêm kinh nghiệm.

 

Sau khi tốt nghiệp, nhờ có học bổng, lại từng làm cán bộ lớp và có kinh nghiệm thực tập nên nó được tuyển dụng vào một công ty khá ổn ở địa phương qua đợt tuyển dụng tại trường.

 

Chị cả như mẹ, thật sự rất đúng với hoàn cảnh nhà tôi.

 

Từ tiểu học đến đại học, mọi việc đều do tôi lo.

 

Vậy mà chỉ ngay cái Tết đầu tiên sau khi nó cưới vợ, nó lại đích thân dùng gối giết tôi.

 

Trước khi chết, tôi nghe nó nói: “Nếu không phải chị cứ bắt em tẩy vết bớt, em đâu phải chịu khổ thế này.”

 

“Em là người được Bồ Tát phù hộ, lẽ ra đi học đi làm đâu cần vất vả như vậy.”

 

Thì ra, để nó đi thực tập ở công ty là bắt nó chịu khổ.

 

Tiền đổ vào nó như nước, vậy mà hở ra một chút là hết.

 

Nhưng sự oán hận mà nó trút lên người tôi thì như tảng đá khổng lồ, đè nặng đến mức khiến tôi không thở nổi.

 

Có câu: sinh con chẳng bằng sinh một miếng thịt xá xíu, tôi thấy nuôi một đứa em trai còn không bằng nuôi một con chó.

 

Nói vậy còn sỉ nhục con chó.

 

Ít ra nuôi chó mười mấy năm, nó còn biết đau lòng cho chủ, chơi đùa với chủ.

 

Nuôi đứa em trai như tôi, những gì nó thấy chỉ là khổ cực của bản thân.

 

Nghĩ vậy, tôi giả vờ tỏ ra lo lắng cho nó, mở miệng nói: “Bố ơi, em mình là người được Bồ Tát phù hộ! Vậy thì Bồ Tát chắc chắn đã có sắp xếp cho em. Nếu con tùy tiện tìm việc cho em, nhỡ lỡ mất cơ hội được Bồ Tát sắp đặt thì sao bây giờ?”

 

“Hơn nữa, mấy công việc con tìm liệu có xứng với em con không? Em ấy là sinh viên hệ chính quy đấy!”

 

Tôi nhìn sang mẹ.

 

Mẹ tôi gật đầu: “Tiểu Tích nói đúng, Thiên Tứ là đứa có phúc báo. Anh xem, Tiểu Tích đi làm bao nhiêu năm, lương cũng chỉ có năm triệu, thì có thể tìm việc tốt gì cho Thiên Tứ được?”

 

“Mọi người đều nói công việc là duyên phận, duyên chưa tới thì không thể cưỡng cầu. Lỡ làm lỡ mất cơ hội tốt của Thiên Tứ thì nguy.”

 

Tôi bình thản mỉm cười.

 

Tôi cũng muốn biết, Vương Thiên Tứ như vậy thì tìm được công việc kiểu gì.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page